- Này! Người đàn bà chanh chua, bây giờ đã là buổi tối, tôi có thể đi về nhà không, tôi đói bụng muốn chết rồi, tôi phải đi về ăn cơm!
Tần Thiên nhìn Mị Ảnh bất đắc dĩ nói. Hắn đã cùng với Mị Ảnh đi dạo cả ngày ở Đế Đô, chuyện gì cũng không ra hồn, chỉ biết đùa giỡn với mỹ nữ, làm hại hắn đi cả một ngày trông như một kẻ ngu si.
- Hừ! Cậu bảo tôi là người đàn bà chanh chua tôi không giết cậu đã may cho cậu rồi. Tôi nói cho cậu biết, mười hai giờ khuya mới có thể về nhà, hiện tại phải theo tôi, ít nói nhảm lại, đi ăn!
Mị Ảnh nhìn Tần Thiên quát lớn, lập tức đi đến phía trước.
- Không nói sớm, chết đói tôi!
Tần Thiên nhanh chóng đi theo.
Chỉ chốc lát, hai người ở ven đường tìm được một quán cơm được lắp đặt toàn là thiết bị cổ điển. Quán cơm này nhìn qua không có đông khách, cửa hàng tương đối quạnh quẽ, thế nhưng người tới ăn có thân phận cũng không thấp, đều đi bằng xe Maserati tới, chỉ có hai người Tần Thiên cứ vậy đi bộ đến.
- A, đây không phải là Tạ Phong sao, tiểu tử này cũng ở nơi đây sao!
Tần Thiên nhìn một chiếc Ferrari màu trắng, trong lòng đang nghĩ ngợi, bên tai liền vang lên âm thanh quen thuộc của Tạ Phong.
- Tần Thiên, sao cậu tới nơi này, đi một mình à!
Tần Thiên bị vỗ vai một cái, hắn quay đầu lại, thấy Tạ Phong không biết từ lúc nào câu được một mỹ nữ. Hai người nắm tay nhau đi, rất là ngọt ngào.
Người mỹ nữ này và Tạ Phong trông không tương xứng, cô ấy so với Tạ Phong đẹp gấp mấy lần, vẻ mặt tương đối hiền lành, cũng xinh đẹp, chỉ là sắc mặt có chút trắng bệch, nhìn qua như có bệnh.
- Điều không phải, tôi đi cũng một người đàn bà chanh chua tới!
Tần Thiên chỉ Mị Ảnh đi ở phía trước nhỏ giọng nói, vừa dứt lời, Mị Ảnh với ánh mắt sát nhân nhìn về hướng Tần Thiên, sát khí tỏa ra, dọa ba người giật mình.
- Xin phép giới thiệu cho cậu một chút, đây là vợ sắp cưới của tôi, Tống Văn Đình.
- Văn Đình, đây là Tần Thiên, anh em của anh, hiện tại là gia chủ Tần gia!
Tạ Phong nhanh chóng giới thiệu cho Tần Thiên.
- Anh Tần Thiên, chào anh!
Tống Văn Đình nhìn Tần Thiên gật đầu nói.
- Xin chào!
Tần Thiên mỉm cười, sau đó nhìn về phía Tạ Phong:
- Tốt lắm, vậy khi nào kết hôn!
- Cái này còn sớm, đi thôi, nếu đã gặp nhau, vậy ăn cơm cùng nhau đi.
Tạ Phong nói xong ôm vai Tần Thiên đi vào bên trong, Tống Văn Đình vẫn như cũ nắm lấy tay của Tạ Phong đi theo vào.
- Này. . Mị Ảnh, cùng nhau ăn cơm đi!
Tần Thiên hướng về phía trước mặt Mị Ảnh hô lên, Mị Ảnh quay đầu nhìn thoáng qua ba người, lên tiếng, biểu thị đồng ý.
Bọn họ tiến vào bên trong quán cơm, quán cơm này trang trí thực sự khác biệt, tất cả đều cực kì cổ kính, đi vào như đi tới thời cổ đại, người bán hàng cũng ăn mặc quần áo cổ xưa, ai cũng tươi cười chào đón, khuôn mặt xinh đẹp.
- Quán ăn này là quán cơm tốt nhất ở Đế Đô, cũng là đắt nhất, còn đắt hơn nhà hàng năm sao, mọi người chắc chưa ăn qua, đêm nay tôi mời!
Tạ Phong vừa đi vừa nói, kêu người phục vụ tìm một chỗ ngồi xuống.
- Nào, thích ăn cái gì thì gọi đi!
Tạ Phong đem thực đơn đưa cho Tần Thiên nói, Tần Thiên thuận tay đưa cho Mị Ảnh.
- Chọn món đi!
Mị Ảnh cũng không khách khí, cầm lấy thực đơn mà lựa chọn, chọn được vài món đều là món chay, sau đó trả lại cho Tần Thiên, Tần Thiên chọn mấy món thịt, hắn thuộc về tuýp người phải có thịt mới ăn được.
Hai người Tạ Phong và Tống Văn Đình cũng gọi vài món, tính được chọn tất cả chừng mười một món, cũng không coi là nhiều, bởi vì nơi này phân lượng thức ăn mỗi món rất ít, chủ yếu là chất lượng chứ không phải số lượng.
- Thế nào, Tần Thiên, cậu còn không chịu giới thiệu cho chúng tôi biết một chút về vị mỹ nữ này sao!
Tạ Phong nhìn Tần Thiên nói.
- Được rồi, đây là Mị Ảnh, tính tình không được tốt, mọi người không nên trêu chọc cô ấy, hay nhất là không nên nói chuyện với cô ấy, để không mang họa sát thân, tốt nhất cách xa cô ấy hơn mười thước, tương đối an toàn!
Tần Thiên nhìn hai người Tạ Phong thở một hơi nói.
Lần thứ hai chọc cho Mị Ảnh bên cạnh bắt đầu khởi lên sát khí.
- Này cô, không nên tức giận, Tần Thiên chỉ đùa giỡn. . đùa giỡn, tôi giới thiệu một chút, tôi là Tạ Phong, người này chính là vợ sắp cưới của tôi, Tống Văn Đình!
Tạ Phong vội vàng làm khuôn mặt tươi cười giải vây, để cho Mị Ảnh không nổi giận.
- Chị Mị Ảnh, xin chào, chị thật xinh đẹp!
Tạ Văn Đình rất là thục nữ cười nói, âm thanh nhỏ nhẹ.
- Cảm tạ!
Mị Ảnh nhàn nhạt trả lời một câu, trong giọng nói lộ vẻ không có chút cảm tình, hai người Tạ Phong đều có chút ngượng ngùng.
- Mặc kệ cô ta, coi như cô ấy không tồn tại là được rồi, chúng ta nói chuyện của chúng ta. Cậu nha từ lúc nào mà có được một người vợ sắp cưới xinh đẹp như vậy, tôi thế nào không biết!
Tần Thiên nhìn Tạ Phong có chút bất ngờ, cứ âm thầm đã có được một người vợ sắp cưới.
- Chúng tôi đã quen biết từ thuở nhỏ, cũng là thanh mai trúc mã, do thân thể cô ấy yếu nhược, vẫn ở nhà uống thuốc trị liệu. Sở dĩ hôm nay gặp được cậu, là do sức khỏe chuyển biến tốt, tôi dẫn theo cô ấy đi ra ngoài một chút, không nghĩ tới trùng hợp như vậy gặp cậu ở đây!
Tạ Phong nói.