- Tên Âm dương sư kia đã bắt giữ một hồn một phách của Văn Văn. Em phải cứu cô ấy, lấy một hồn một phách của em cho Văn Văn dùng chung, bằng không không còn bất kỳ biện pháp nào!
Tần Thiên nói.
- Cái gì! Em muốn cùng chung linh hồn với cô ấy! Em không biết như vậy rất nguy hiểm sao! Linh hồn chính là bản thể của mỗi con người, một khi xảy ra sai lầm, hai người bọn em coi như xong đời. Chị không chịu, nhất định còn có biện pháp khác!
Tiêu Du nghe Tần Thiên nói xong kích động nắm lấy hai tay hắn, muốn ngăn cản Tần Thiên làm chuyện nguy hiểm.
- Yên tâm, Babaca nói không có bất cứ vấn đề gì, cho dù có vấn đề em cũng sẽ không dừng lại. Chị biết con người em, chỉ cần là người con gái của em, bất kể là ai xảy ra chuyện, em đều sẽ làm như vậy, chị không cần ngăn cản em!
Tần Thiên nhìn Tiêu Du rồi nhẹ nhàng ôm cô. Sau đó lập tức đi ra bên ngoài.
Tiêu Du ở phía sau ngơ ngác nhìn Tần Thiên hồi lâu, thở dài một hơi. Bỏ qua lời can ngăn, cô ấy biết Tần Thiên đã nói thì sẽ làm, hắn đã quyết thì ai cũng không ngăn cản được. Tiêu Du chỉ có thể cầu cho Tần Thiên và Đồng Văn Văn không xảy ra chuyện.
Tần Thiên rời phòng, đi vào nhà tắm. Lúc đi ra nhìn thấy Hà Tuệ Linh ngồi trong đại sảnh, thấy Tần Thiên đi ra, vẻ mặt nóng nảy lập tức vọt tới.
- Tần Thiên, Văn Văn... Văn Văn ở đâu, mau cho tôi gặp con bé!
Hà Tuệ Linh hô lớn, hai tay nắm chặt cánh tay của Tần Thiên, móng tay bấm chặt vào da thịt.
Mấy ngày nay một chút tin tức của Đồng Văn Văn cũng không có, Hà Tuệ Linh ăn không ngon, ngủ không yên, cả người tiều tụy, thần trí rối tinh rối mù.
- Dì, dì yên tâm. Văn Văn không sao, hiện tại đang tu dưỡng, ngày kia có thể đi ra gặp dì, dì yên tâm, không có vấn đề gì!
Tần Thiên nói.
- Thật không? Có thể cho tôi gặp Văn Văn không? Tôi muốn nhìn Văn Văn một lát, không gặp được con bé trong lòng tôi không yên!
Hà Tuệ Linh khẩn cầu Tần Thiên, bộ dạng rất đáng thương.
- Bây giờ còn chưa được, đang trong quá trình tịnh dưỡng, tuyệt đối không thể quấy nhiễu, bằng không nếu có chuyện không may xảy ra, Văn Văn sẽ gặp nguy hiểm. Mong dì thông cảm, tôi bảo đảm rằng một khi Văn Văn khỏe mạnh sẽ xuất hiện ở trước mặt dì!
Tần Thiên cam đoan.
- Thế nhưng...
Hà Tuệ Linh nhìn Tần Thiên muốn nói nhưng lại thôi, nghe Tần Thiên nói vậy, biết sẽ không cho họ gặp mặt, chỉ cần Đồng Văn Văn không có việc gì thì tốt rồi.
- Dì! Mấy ngày nay dì đã quá lo lắng, cả người đều tiều tụy rất nhiều. Dì hãy đi nghỉ ngơi thật tốt, nếu không để Văn Văn nhìn thấy bộ dạng này của dì sẽ rất đau lòng.
Tần Thiên khuyên nhủ.
- Ừ!
Hà Tuệ Linh gật đầu, lập tức xoay người rời đi.
Tần Thiên thấy Hà Tuệ Linh rời khỏi, đi vào nhà ăn điểm tâm.
Ăn xong, Tần Thiên từ Tiêu Du biết được tình huống đang xảy ra ở tu luyện giới. Hiện tại toàn bộ tu luyện giới đều náo động, bởi vì Âm dương thần giáo xuất hiện làm cho lòng người bàng hoàng.
Tần Thiên nhớ tới đám bạn gái ở thành phố Quang Châu, trong lòng không khỏi lo lắng, phải mau chóng trở về, tìm các cô ấy. Đem phương pháp tu luyện nguyên thần truyền thụ cho bọn họ. Đến lúc bị âm dương sư của Âm dương thần giáo công kích không có năng lực tự vệ vậy thì phiền.
- Chị, lúc nào chúng ta trở lại thành phố Quang Châu!
Tần Thiên hỏi.
- Dựa theo tình huống hiện tại, em bây giờ là gia chủ Tần gia. Tuy rằng thúc thúc xử lý sự vụ của gia tộc, nhưng em là gia chủ nắm giữ quyền lực khá lớn. Cho dù Thái thượng trưởng lão đều nghe lời em nói, e là thúc thúc sẽ không đồng ý. Khi chưa dẹp loạn được Âm dương thần giáo, chỉ sợ em tạm thời không có thể rời đi!
Tiêu Du nói.
- Như vậy tương đối phiền phức, em sợ cứ kéo dài bọn người ở bên kia sẽ xảy ra chuyện!
Tần Thiên nhíu mày nói, lộ vẻ buồn rầu.
Tiêu Du nhìn bộ dạng cau mày của Tần Thiên, nói:
- Những người ở thành phố Quang Châu em cứ việc yên tâm, chị đã nhờ trưởng của Tiên cung đi bảo hộ. Đồng thời truyền thụ phương pháp tu luyện nguyên thần cho họ, em có thể yên tâm!
- Như vậy thì em an tâm!
Tần Thiên nghe thế, cảm thấy yên tâm hơn.
- Chị! Mấy ngày nay chị cũng không được nghỉ ngơi tốt. Hiện tại em không sao, chị hãy đi nghỉ ngơi, thấy bộ dạng này của chị trong lòng em rất lo lắng!
Tần Thiên nhìn sắc mặt hơi tiều tụy của Tiêu Du, tuy hắn biết Tiêu Du không có việc gì, nhưng trong lòng vẫn đau.
- Ừ, chúng ta cùng nhau nghỉ ngơi!
Tiêu Du chủ động nói với Tần Thiên, hắn nghe thế mắt trợn tròn.
- Cùng nhau? Em không phải đang nằm mơ đấy chứ!
Tần Thiên không thể tin hỏi lại, vừa nói xong đã bị Tiêu Du kéo vào trong phòng.
- Mấy ngày nay nhìn em hôn mê, trong lòng chị như lửa đốt, đứng ngồi không yên. Bây giờ em đã không sao, chị cũng thở phào nhẹ nhõm. Hôm nay có được cảm giác tốt, ôm chị ngủ đi, không được xằng bậy!
Sắc mặt Tiêu Du có chút đỏ nhìn Tần Thiên nói.
- Một điểm cũng không thể chạm sao!
Tần Thiên nhìn bộ ngực trắng như tuyết mềm mại của Tiêu Du, không khỏi nuốt nước bọt, ôm Tiêu Du vào trong lòng, cùng nhau nằm lên giường.
Tiêu Du không nói gì, cả người nằm trong ngực Tần Thiên. Hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt ửng đỏ, tim đập hơi nhanh, Tần Thiên cũng cảm nhận được.
- Lão bà, em động một cái có được hay không!
Tần Thiên hỏi, Tiêu Du không trả lời, Tần Thiên nghĩ là Tiêu Du thầm chấp nhận. Bàn tay to chậm rãi mò từ phía dưới đi lên, tới bộ ngực của Tiêu Du, nhẹ nhàng bóp xuống.
- Ừ... Chỉ có thể sờ một chút, không được sờ lâu quá!
Tiêu Du nhắm mắt lại nói, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ.
Tần Thiên nghe mà cả người sung sướng, lâu như vậy, Tiêu Du rốt cục chủ động để cho mình mò mẫm, nghĩ tới đây hắn vô cùng kích động. Bàn tay to nắm bộ ngực của Tiêu Du, từ từ vuốt ve, không kịp chờ đợi, dùng cả hai tay sờ soạng, vô cùng thoải mái.
- Ừ... Ừ... !
- A... A... !
Cả người Tiêu Du nóng rang, sảng khoái. Ngâm lên vài tiếng nghe cực kỳ tiêu hồn.
Tần Thiên không khống chế được, lặng lẽ chui vào trong áo của Tiêu Du, khoảng cách tiếp xúc với bộ ngực của cô ấy càng gần.
- Ừ... !
Trong nháy mắt, cả người Tiêu Du khoái cảm, hai chân kẹp thật chặt. Không có ngăn cản Tần Thiên, điều này làm cho Tần Thiên càng thêm hưng phấn, hai tay song song duỗi đi vào, thoả thích sờ soạng tiếp, vô cùng thoải mái.
- Lão bà! Em cũng không thể được cởi y phục của chị sao!
Tần Thiên cẩn thận hỏi.
- Không được, đừng mơ tưởng được một tấc lại muốn tiến một thước!
Tiêu Du quả quyết cự tuyệt.
Tần Thiên trực tiếp đè lên người Tiêu Du. Hiện tại cô ấy không thể chống cự lại Tần Thiên, hắn muốn làm gì cô ấy cũng không có bất kỳ biện pháp nào.
- Thế nhưng, chị, em cảm thấy khó chịu quá!
Tần Thiên vẻ mặt thống khổ nói, phía dưới đã không chịu nổi.
- ... Chị... Chị lấy tay giúp em bớt khó chịu!
Tiêu Du lúc này mở mắt ra nhìn Tần Thiên ngượng ngùng nói.
- Thực? Thật tốt quá, nhanh bắt đầu đi...