Sống Cùng Biểu Tỷ (Dịch Fulll)

Chương 1236 - Chương 1241: Mười Triệu

 Chương 1241: Mười Triệu Chương 1241: Mười Triệu Chương 1241: Mười Triệu

- Ông chủ Lưu dám đụng đến người của tao, mau chóng kêu hắn xuất hiện cho tao!

Trong cô nhi viện, Tần Thiên cầm thanh đao trong tay, chân đạp lên trên người mấy tên côn đồ, mắt nhìn ra hẻm nhỏ bên ngoài.

Lúc này, bên ngoài một thanh niên mặc tây trang đeo dây chuyền vàng đang đi vào, theo phía sau là hai mươi mấy tên cũng mặc tây trang. Đám người này cầm trong tay gậy bóng chày, rất là hung hãn, đám người này chắc là băng xã hội đen.

Theo như lời tên côn đồ dưới chân Tần Thiên trong lúc gọi điện thoại, hắn có nhắc đến nhiều lần, ông chủ Lưu của bọn chúng tên là Lưu Đại Kim.

- Phi Yến tỷ tỷ, em sợ!

Có mấy đứa trẻ thấy Lưu Đại Kim dẫn một đám người đến, sợ hãi núp ở phía sau Diêu Phi Yến nói.

- Không có việc gì! Nào, hãy đi vào bên trong, đừng để xảy ra chuyện. Khi nào chị gọi thì các em mới được đi ra!

Diêu Phi Yến nói xong liền dẫn đám trẻ con đi vào bên trong phòng, không để cho bọn nhỏ chứng kiến cảnh tượng chém giết, máu tanh khắp nơi.

- Ông chủ Lưu. . Mau cứu chúng tôi, ông chủ Lưu!

Một tên côn đồ thấy Lưu Đại Kim tới, lập tức quát to, như thấy được người cứu mạng, cảm thấy vui mừng.

Lưu Đại Kim dẫn một đám người rất nhanh tiến tới, thấy người của mình bị Tần Thiên dưới chân dẫm nát, còn uy hiếp, cực kỳ nổi giận.

- Tiểu tử, mày là ai, lại dám động vào người của tao, mày biết tao là ai không? Đi ra ngoài hỏi thăm Lưu Đại Kim là ai, người của hắc bạch lưỡng đạo đều phải nể mặt mũi của tao, không biết từ đâu tới một tên tiểu tử lại dám động vào người của tao, không biết sống chết!

Lưu Đại Kim tương đối kiêu ngạo, đưa tay chỉ vào mặt Tần Thiên mà nói, nước bọt bay thẳng.

Tần Thiên nhìn thoáng qua Lưu Đại Kim, thực sự là người có tiếng tăm. Trên cổ hắn lộ ra hai sợi dây chuyền bằng vàng to lớn, chỉ có ông chủ nhà giàu mới có thể mua nổi, không sợ cổ bị chặt đứt. Nhưng Tần Thiên nhìn hắn thế nào cũng chưa thấy qua.

- Hạng tôm tép, tao không biết mày là ai, thế nhưng tao cho mày biết, tao là Tần Thiên. Ngày hôm nay, tao cũng lười nhiều lời với mày, một câu thôi màu phải bồi thường mười triệu, còn không tao sẽ đánh cho mày tàn phế, chọn một đi!

Tần Thiên thản nhiên nói, đối với Lưu Đại Kim càng thêm kiêu ngạo.

Lưu Đại Kim thật sự khó chịu, lại dám kiêu ngạo với hắn, đơn giản là muốn chết.

- Mẹ kiếp, lại dám uy hiếp tao, Tần Thiên. . Mày là tên chó má gì! Hôm nay ta để cho mày biết đắc tội người của Lưu Đại Kim tao thì có hậu quả như thế nào. Xông lên, phế hắn cho tao!

Lưu Đại Kim vung tay lên, hai người thanh niên mặc tây trang màu đen đi tới. Hai người cầm gậy bóng chày tiến lên hung hăng đập tới Tần Thiên.

- Chết đi!

Tần Thiên hừ lạnh, đưa tay chuẩn xác vô cùng bắt được hai cây gậy bóng chày, giật ra, hai cây gậy đã nằm gọn ở trong tay Tần Thiên. Hai tên này căn bản chưa phục hồi được tinh thần.

Chờ bọn hắn tỉnh hồn, hai cây gậy bóng chày đã đập tới mặt của chúng.

- Thình thịch!

- Mau tránh ra!

- A... !

Tiếng kêu thảm thiết vang lên. Trong nháy mắt, cằm của hai người bị Tần Thiên đập bể, té trên mặt đất, răng không biết bay ra bao nhiêu cái, miệng đầy máu, cực kỳ kinh khủng. Hai tên kêu la thảm thiết, chỉ có thể dùng tay che cằm, không ngừng giùng giằng, rất nhanh hai tay đều là máu tươi.

Diêu Phi Yến ở bên cạnh nhìn thấy Tần Thiên ra tay tàn độc, không khỏi dè chừng, có chút e sợ. May mắn đã cho đám trẻ vào trong, bằng không bọn chúng sẽ bị dọa.

Lưu Đại Kim nhìn thủ đoạn của Tần Thiên cũng giật cả mình. Tần Thiên xuất thủ ác như vậy, một chiêu gần như đưa người khác vào chỗ chết.

- Lên cho tao, giết chết nó!

Lưu Đại Kim cả giận nói, vung tay, hơn hai mươi người hung mãnh giết tới Tần Thiên.

Đối với những người bình thường, Tần Thiên không cần để tâm, thân hình lóe lên, cả người vọt vào bên trong đám người, hai tay huy động gậy bóng chày, đập mãnh liệt.

- Thình thịch!

- Đánh nó!

- A... Chân của tao!

- Thình thịch!

- Xông lên!

- Tay của tao... !

- Đầu của tao... !

Thình thịch thình thịch thình thịch...

- A...

Trong chốc lát, vô số tiếng kêu thảm thiết và âm thanh đầu khớp xương gãy vang lên. Không tới một phút, hơn hai mươi thanh niên mặc tây trang ngã trên mặt đất. Người thì hai chân đứt đoạn, người thì đầu bị nghiền nát, người thì ngất đi.

Đám người bị Tần Thiên đánh cho hình thù kỳ quái, đánh đến tàn tật, mỗi một người đều dị dạng.

Chỉ còn lại có Lưu Đại Kim vẫn đứng tại chỗ, nhìn thủ hạ của mình té trên mặt đất, sợ hãi cả người đều đứng không vững, sắc mặt tái nhợt.

- Mày có muốn thử xem hay không!

Tần Thiên cầm gậy bóng chày dính đầy máu chỉ vào Lưu Đại Kim.

- Tiểu huynh đệ tha mạng... Tha mạng... Đừng giết tôi. Tôi đưa... đưa cho cậu mười triệu, ngay lập tức... Tôi đưa ngay lập tức!

Mới vừa rồi còn vô cùng kiêu ngạo, nhưng lúc này Lưu Đại Kim vô cùng lúng túng, không thể đứng vững té quỵ trên đất, sau lại ngồi dậy cầu xin tha thứ.

Lưu Đại Kim một đời lăn lộn ở Đế Đô cũng không phải người ngu. Nhìn thấy thân thủ của Tần Thiên, hắn biết Tần Thiên không đơn giản. Chắc hẳn là con cháu của đại gia tộc ở Đế Đô, những người này Lưu Đại Kim không thể chọc nổi.

- Bớt nói nhảm, lập tức gọi điện thoại kêu người đưa cho tao mười triệu, bằng không tao sẽ cho mày giống như bọn chúng!

Tần Thiên chỉ vào những người nằm dưới đất.

- Không dám, tôi lập tức gọi người đưa tới, lập tức, lập tức!

Lưu Đại Kim nào dám không nghe theo, vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho người mang tiền qua đây.

Tần Thiên cầm theo gậy bóng chày, đi tới phía Diêu Phi Yến.

- Được rồi! Không sao, lấy được tiền, chúng ta rời khỏi nơi này!

Tần Thiên nói.

- A... À, là vậy... là vậy!

Diêu Phi Yến mới hồi phục tinh thần, vội vàng chấp nhận. Cô ấy đều bị thủ đoạn kinh khủng của Tần Thiên làm cho sợ hãi.

Hai người đang nói, lúc này, một chiếc xe màu đen có rèm che ngừng lại ở đầu ngõ. Cửa xe mở ra, hai người thanh niên mặc tây trang bước ra, nhanh chóng đi tới hướng Tần Thiên bên này. Bọn họ không khỏi biến sắc khi thấy cảnh tượng trên mặt đất, nhưng rất nhanh khôi phục lại bình thường.

- Gia chủ, chúng tôi phụng mệnh đến đây đón bạn của cậu, không biết bọn họ ở nơi nào!

Một người thanh niên trong đó nhìn Tần Thiên cung kính nói, bọn họ là người Tần gia phái tới đón người của cô nhi viện.

- Các cậu hãy ở bên ngoài chờ tao, rất nhanh sẽ xong!

Tần Thiên phất tay.

- Vâng thưa gia chủ!

Hai người lập tức trả lời, nhanh chóng rời đi.

Lưu Đại Kim ở dưới đất vừa nói chuyện điện thoại xong, nghe hai thanh niên mặc tây trang nói, trực tiếp són nước tiểu, thầm nghĩ:

- Con mẹ nó, gọi Tần Thiên là gia chủ, xác định đã chọc phải gia chủ đại gia tộc ở Đế Đô.

Bình Luận (0)
Comment