Tần Thiên liên tục lặn nhiều lần xuống phía dưới đáy sông, chưa từng có thể ở được cánh cửa kia, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là từ bỏ, chuẩn bị chờ sau này cường đai hơn một chút, trực tiếp tháo nước của cả con sông này, chậm rãi móc xuống bên dưới, nhìn xem phía dưới rốt cuộc là có cái gì.
Lập tức, Tần Thiên đi vào trong rừng rậm, bắt đầu tu luyện Bá Vương Quyết thức thứ hai.
Bá Vương Quyết thức thứ hai là Hồn Võ Hợp Nhất, một thức này hàng vạn lần càng thêm cường đại. Một chiêu này công kích ra, có thể đồng thời dùng cả hai hình thức công kích đó là linh hồn công kích và năng lượng công kích. Đối với đối thủ không biết gặp phải tình huống gì, hoàn toàn có thể đánh cho đối thủ trở tay không kịp.
Tần Thiên cũng từng đã thử qua loại công kích này, nhưng dung hợp không hoàn mỹ, tiêu hao vô cùng lớn. Mà chiêu thức Hồn Võ Hợp Nhất này có thể để cho Tần Thiên hoàn mỹ dung hợp linh hồn và năng lượng công kích.
Tần Thiên xếp bằng ngồi dưới đất, từ từ dựa theo phương thức tu luyện Bá Vương Quyết thức thứ hai mà tu luyện.
Hồn Võ Hợp Nhất là một phương thức tu luyện hoàn toàn mới, phải luyện tập chăm chỉ hàng vạn hàng ngàn lần mới có thể giúp gia tăng linh hồn công kích. Tần Thiên vừa mới tu luyện xong, mà trình độ đã vô cùng thông thạo, hơn nữa Nguyên thần lực của hắn cũng trở nên cường đại hơn nhiều. Vì vậy, tu luyện đã ổn thỏa, chuẩn bị khi ra trận sử dụng Bá Vương Quyết thức thứ hai cũng không phải rất trắc trở. Trải qua thêm một buổi tối, Tần Thiên sẽ đem Bá Vương Quyết thức thứ hai tu luyện thành công.
Chỉ là không biết uy lực ra làm sao, Tần Thiên thử bên trong rừng rậm sử dụng được vài lần, phương viên mấy cây số đều bị phá hủy. Nhưng đây cũng chỉ là thử phát ra trạng thái công kích, cũng không có Nguyên thần công kích. Tần Thiên vốn là muốn cùng Thiên Hà thử một chút, chỉ là Tần Thiên cảm giác uy lực quá cường đại, sợ rằng sẽ làm tổn thương tới Thiên Hà nên cuối cùng vẫn bỏ qua.
Tần Thiên ở bên trong không gian chiếc nhẫn lại tu luyện thêm một ngày một đêm, đem Thanh Điểu bí quyết thức thứ năm, Thanh Điểu Phong Bạo cũng cho tu luyện. Chiêu Thanh Điểu Phong Bạo này và Hoàng Thiên chiến kỳ bộc phát ra một cơn lốc cường đại như nhau, thế nhưng Thanh Điểu Phong Bạo có phạm vi công kích càng thêm rộng hơn. Bởi vì Thanh Điểu Phong Bạo tạo thành chín cơn lốc nhỏ, mỗi một cơn lốc uy lực đều rất kinh khủng, có thể tiến hành công kích phạm vi lớn, so với Hoàng Thiên chiến kỳ càng thêm hữu dụng.
Tần Thiên quyết định sau này sẽ dùng Thanh Điểu Phong Bạo, Hoàng Thiên chiến kỳ của hắn sẽ đưa lại cho nữ nhân của hắn sử dụng, hắn đã không cần dùng nữa. ...
Sáng sớm ngày thứ ba, Tần Thiên từ bên trong không gian chiếc nhẫn đi ra, cả người giống như dã nhân, y phục rách rưới đầy vết dơ, râu mép lộn xộn, dọa đám nữ nhân của hắn giật mình, còn tưởng rằng tên ăn xin nào xông vào nhà.
- Tần Thiên, anh đã làm gì, làm sao mà thành bộ dạng này?
Trương Tử Nghiên nhìn thấy Tần Thiên từ bên trong phòng đi ra hỏi, thiếu chút nữa không nhận ra được hắn.
- Hì hì, chồng ơi, bộ dạng này của anh thực sự rất đẳng cấp, anh như vậy đi ra bên ngoài cầm theo cái chén, có thể kiếm được tiền!
Triệu Chỉ Vân đi tới, nhìn Tần Thiên cười hì hì nói.
- Hứ, tiểu nha đầu, nói bậy, em xem qua anh đẹp trai như vậy mà là tên ăn xin sao, anh đi tắm!
Tần Thiên nói, lập tức đi vào bên trong phòng tắm.
Tắm rửa xong đi ra, chúng nữ đều đã đi làm, trong nhà chỉ còn lại có ba người Tần Thiên, Tiêu Du và Trương Tử Nghiên. Trương Tử Nghiên vẫn phải tiếp tục ở chỗ này vài ngày, bởi vì Tiểu Ngả vẫn chưa về. Tần Thiên và Tiêu Du muốn nhanh chóng đi vào tháp Ca Mã Kiền, nên Tiêu Du đã sớm nói với mọi người.
Rất nhanh đã đến buổi trưa, xe đưa hai người đi đã tới, chở theo Tần Thiên và Tiêu Du đi đến sân bay quốc tế của thành phố Quang Châu, có một chuyên cơ nhỏ đã đậu sẵn ở chỗ này, tới đón hai người.
Hai người lên máy bay, phi công liền bay đi đưa hai người đến tháp Ca Mã Kiền, chuyện tình cụ thể Tiêu Du đều đã được Tần Thiên kể hết, đến vòng ngoài khu đất của tháp Ca Mã Kiền sẽ trực tiếp nhảy xuống.
Lúc này đây hành động lần này sẽ không có người dẫn đầu, mà là tự do họp thành đội tiến vào trong sa mạc. Mục đích cuối cùng là tìm đến phân điện của Âm dương thần giáo, tiêu diệt người bên trong, mục đích chủ yếu lần này còn tìm cho các thánh địa một môn phái, gia tộc lớn một người thừa kế mới. ...
Trải qua mấy giờ đồng hồ, máy bay đã đi tới vùng bầu trời bên ngoài tháp Ca Mã Kiền, hai người Tần Thiên và Tiêu Du cùng nhau rời khỏi máy bay, hướng phía dưới rơi xuống, đập vào mắt xung quanh đều là một mảnh cát vàng, gió lớn vô cùng. Mùa này bên trong tháp Ca Mã Kiền gió rất lớn, khí hậu khô hanh, giữa ngày và đêm độ chênh lệch nhiệt độ trong ngày đặc biệt lớn.
Tần Thiên và Tiêu Du rơi trên mặt đất, xung quanh đã có hơn mười người ở chỗ này, đều là người của các đại gia tộc. Những người này và Tần Thiên còn có thù oán, thấy Tần Thiên đến, mỗi một người đều lộ ra địch ý, Tần Thiên cũng hung hăng phản kích.
- Nhìn cái gì, nhìn mả cha nhà ngươi, đào mắt chó của ngươi!
Tần Thiên hướng về phía một người thừa kế các gia tộc khác lạnh lùng mắng chửi, tên đó nhất thời sắc mặt cực kì khó coi, nhưng cũng không dám làm gì, bởi vì còn có trưởng lão ở đây, không dám lỗ mãng, hơn nữa Tần Thiên lại cường đại, hắn cũng không dám làm gì.
- Khụ... Khụ! Không được sinh sự!
Người trưởng lão kia nhìn Tần Thiên nói.
Đang nói, lại có người từ đằng xa bay tới, rơi vào bên cạnh Tần Thiên, Tần Thiên vừa nhìn, rõ ràng là hai người Hiên Viên Thác và Hiên Viên Phiêu.
- Tần huynh, Côn Lôn tiên tử, đã lâu không gặp, không biết hai người thế nào rồi!
Hiên Viên Thác hỏi thăm hai người Tần Thiên, bọn người Tần Thiên cũng vội vàng đáp lễ.
- Vẫn khỏe... Vẫn khỏe, Hiên Viên huynh, thực lực của huynh có tăng trưởng, chúc mừng!
Tần Thiên nhìn Hiên Viên Thác cười nói.
- Đâu, nào có, Tần huynh cậu mới lợi hại!
Hiên Viên Thác cười cười nói.
Hai người nói, lại có hơn mười người bay tới, trong đó có hai người của đại thánh địa, người của Phật môn và Huyền ảo thánh địa cũng ở trong đó. Người thừa kế của Phật môn thế hệ này đó là Kim Thiền Tử mà Tần Thiên quen thuộc, tên này thiếu chút nữa bị Tần Thiên đánh chết.
Về phần người thừa kế của Huyền ảo thánh địa, Tần Thiên lần đầu tiên nhìn thấy. Cô ấy một thân mặc quần áo cổ trang màu trắng, đeo mặt nạ bảo hộ bằng lụa mỏng, không thấy rõ được khuôn mặt, nhưng nhìn vóc người rất tốt, thực lực cũng rất cường đại, thâm sâu khó lường, Tần Thiên không chút nào biết cô ấy có thực lực gì.
- Con lừa bé nhỏ ngốc nghếch, đã lâu không gặp, chúng ta lần trước còn chưa có đánh xong ngươi đã bỏ chạy. Không phải suy nghĩ, bây giờ chúng ta so tài thêm một lần nữa, thấy thế nào?!
Tần Thiên cười nói, vừa nói vừa đi tới bên cạnh Kim Thiền Tử.
- A di đà phật, Tần thí chủ, không cần, chỉ nên nói chuyện mà thôi, một lần là đủ rồi!
Kim Thiền Tử nhìn thấy Tần Thiên đã đi tới, vội vàng tách ra, bộ dạng rất sợ hãi.
Mọi người thấy đều một trận giật mình, Kim Thiền Tử là đệ nhất thiên tài của Phật môn, Phật hiệu Thông Thiên, vô cùng cường đại, nhưng nhìn thấy Tần Thiên đến gần hắn lại vô cùng sợ hãi mà né tránh. Mọi người đều nghi hoặc, nghĩ rằng lẽ nào hắn đã bị đánh bại dưới tay của Tần Thiên, nói như vậy, thực lực của Tần Thiên cũng quá kinh khủng.
- Không có việc gì, không nên khách khí, ta nghĩ nhiều lần nói chuyện không bằng vài lần thực hành mới tốt. Đến đây đi, chúng ta đánh một trận đi, so tài một hồi. Ta đảm bảo không đánh chết ngươi!
Tần Thiên đuổi theo Kim Thiền Tử nói, mọi người xung quanh nhìn đều nhanh hôn mê, Tần Thiên quả nhiên là ma đầu, muốn đuổi theo người ta để đánh nhau, nhưng lại lớn lối như vậy, quá phách lối.
- A di đà phật, không cần, Tần thí chủ!
Kim Thiền Tử cự tuyệt nói.
- Muốn... Muốn!
- Không cần, không cần!
- Muốn!
- Không cần!
- Muốn!
- Không!
- Muốn!
- Không... !
Tần Thiên một bên cứ đuổi nói, Kim Thiền Tử một bên từ chối, cảnh tượng cực kỳ hài hước, Tiêu Du đều không nhịn cười được...