Phiêu Miễu Tiên Tử nhìn thấy hành động của hai người, bị chọc tức chết, người bên cạnh cô ấy một hiệp đã bị giết chết, nhưng lại bị coi như chất dinh dưỡng.
- Tần Thiên, ngươi quá kiêu ngạo!
Phiêu Miễu Tiên Tử phẫn nộ chỉ vào Tần Thiên, cả người biến mất ngay tại chỗ. Sau một khắc, cô ấy đột nhiên xuất hiện trên bầu trời, giống như là bụi mù, không ngừng tiêu tán lại không ngừng xuất hiện, làm cho người khác không cách nào xác định vị trí thật của cô ấy, không cách nào tiến hành công kích. Chiêu này là bộ pháp độc môn của Phiêu Miểu thánh địa, tạo cho người khác cảm giác bị động.
Nhưng đối với chiêu này, Tần Thiên cảm thấy khinh thường, hơn nữa đối với Tần Thiên mà nói, căn bản cũng không có bất cứ hiệu quả nào, bởi vì Tần Thiên sẽ tàng hình.
- Bản thân cô cứ từ từ mà chơi, thứ Tiên Tử ngu dốt!
Tần Thiên nhìn Phiêu Miễu Tiên Tử khinh thường nói, sau một khắc, hắn và Hiên Viên Phiêu Nhi cả người liền biến mất, không biết tung tích.
Lập tức Phiêu Miễu Tiên Tử không thể không ngừng lại, bởi vì Tần Thiên biến mất, cô ấy đã mất đi mục tiêu tiến công, bộ pháp này căn bản cũng không có bất kỳ tác dụng gì.
Kim Thiền Tử phía xa nhìn thấy cục diện như vậy, lắc đầu, trực tiếp bay mất, bởi vì hắn biết rõ, tiếp tục như vậy, Tần Thiên mặc dù không thắng, như vậy cũng tuyệt đối sẽ không thua, ngược lại là Phiêu Miễu Tiên Tử càng thêm nguy hiểm.
Kim Thiền Tử cũng không muốn chờ Phiêu Miễu Tiên Tử bị giết, sau đó bản thân cũng bị Tần Thiên đuổi giết, nên đi nhanh thì tốt hơn, nhìn xem trong cổ mộ này có bảo bối gì không, sưu tập qua cho thỏa đáng.
- Đi ra, súc sinh, có bản lĩnh thì hãy ra đây, cùng ta quang minh chính đại đánh một trận, không muốn trốn trốn tránh tránh, đàn ông tính toán cái gì?!
Phiêu Miễu Tiên Tử tìm kiếm bóng dáng Tần Thiên khắp nơi, nhưng lại không phát hiện, chỉ có thể la to khiến cho Tần Thiên xuất hiện.
- Như cô mong muốn!
Tần Thiên trả lời Phiêu Miễu Tiên Tử, xuất hiện ở một nơi, hai người Tần Thiên một mực vẫn không chạy đi, chỉ là tàng hình, ẩn tàng khí tức, giống như cũ trốn ở đâu đó.
- Chịu chết đi!
Phiêu Miễu Tiên Tử biết rõ bước tiến của cô ấy đối với Tần Thiên chưa có bất cứ hiệu quả nào, cho nên dứt khoát cũng không cần nhiều lời, trực tiếp bộc phát ra một đạo chiến kỹ vô cùng cường đại, tấn công về phía Tần Thiên.
Giờ khắc này, năng lượng trên người Phiêu Miễu Tiên Tử trực tiếp đạt đến cảnh giới bảy sao, khiến cho Tần Thiên không khỏi xem thường.
Phiêu Miễu Tiên Tử vung hai tay lên, vô số tấm vải màu trắng từ trong tay áo của cô ấy bay ra, rậm rạp chằng chịt, cực kì khủng bố. Những mảnh vải này kết hợp lại với nhau trực tiếp hóa thành một con Cự Xà màu trắng, miệng lớn mở ra, tấn công về phía Tần Thiên.
- Hừ!
Tần Thiên hừ lạnh một tiếng, vung tay lên, trên người cũng bộc phát ra năng lượng khí tức đạt tới cảnh giới bảy sao, sau một khắc, chín cái vòi rồng màu đỏ như máu bay ra, trực tiếp nghênh đón công kích của Phiêu Miễu Tiên Tử.
Giờ khắc này, trời đất biến sắc, cát bay đá chạy, cự xà cùng với vòi rồng đụng vào nhau, lập tức nổ tung sinh ra bạo tạc cực lớn.
Vòi rồng khủng khiếp trực tiếp khiến cho mảnh vải cự xà dài hẹp toàn bộ bị cuốn nát, nhưng cự xà không đơn giản như vậy, phản công, đem vòi rồng huyết sắc đập nát.
Hai bên đánh cho thế lực ngang nhau, không ai nhường ai.
- Ầm!
- Ầm. . !
Trên bầu trời, không ngừng vang lên âm thanh bạo tạc nổ tung, trải qua một hồi mới dừng lại.
Hai người Tần Thiên và Phiêu Miễu Tiên Tử đều không tổn hao gì, chỉ là tiêu hao số lượng lớn năng lượng.
Phiêu Miễu Tiên Tử biết rõ Tần Thiên lợi hại, nhưng không nghĩ tới Tần Thiên lại lợi hại như thế. Bản thân cô ấy tung ra tuyệt chiêu vẫn không thể làm trọng thương Tần Thiên, khó trách Kim Thiền Tử sợ bị thương tổn không muốn chiến đấu, thì ra sớm đã biết rõ Tần Thiên lợi hại.
Trong lúc nhất thời, trong nội tâm Phiêu Miễu Tiên Tử sinh ra thoái ý, bởi vì Tần Thiên cường đại vượt quá dự liệu của cô ấy, nếu hai người cứ một mực bộ dạng như vậy đánh tiếp, rất dễ dàng sẽ kiệt lực.
Mà đến lúc đó, cô ấy là người chịu thiệt, bởi vì cô ấy chỉ có một mình, mà Tần Thiên có hai người, Hiên Viên Phiêu Nhi hoàn toàn có thể ra tay đánh chết cô ấy khi cô ấy suy yếu.
Nghĩ một hồi, tuy nhiên trong nội tâm Phiêu Miễu Tiên Tử không hề cam lòng, nhưng suy nghĩ kỹ một chút, tạm thời quyết định không dốc sức liều mạng với Tần Thiên, chờ cô ấy tìm được cao thủ, lại đến vây giết Tần Thiên thì tốt hơn.
- Hừ! Súc sinh, hôm nay trước hết tha cho ngươi một mạng, chờ ta lần sau lại đến lấy mạng chó của ngươi!
Phiêu Miễu Tiên Tử nhìn Tần Thiên quẳng ra một câu mắng chửi, sau đó xoay người nhanh chóng bay mất. Tần Thiên cũng không đuổi theo cô ấy, bởi vì hắn chưa nắm chắc bản thân có thể giết chết Phiêu Miễu Tiên Tử, đến lúc đó lại bị lưỡng bại câu thương, Kim Thiền Tử đi ra thừa nước đục thả câu thì phiền toái.
- Như thế nào không đuổi theo cô ta?
Hiên Viên Phiêu Nhi cũng không biết Tần Thiên nghĩ nhiều như vậy, thắc mắc hỏi.
- Chưa đủ thực lực giết chết cô ấy, nhanh thu thập, nhìn xem trong túi trữ vật của bọn người này có cái gì, chúng ta tranh thủ thời gian rời khỏi đây, săn giết vài con âm hồn thú!
Tần Thiên nói.
Hiên Viên Phiêu Nhi nhẹ gật đầu, lập tức đem tất cả túi trữ vật của bọn chúng đều góp nhặt lại, đã tìm được không ít đan dược chữa thương. Bên trong túi của Phong Vũ Tuyết và Thủy Quân Ích đã thu được hơn mười viên nội đan âm hồn thú, phẩm chất đều đạt cảnh giới sáu sao, cô cùng hoàn mỹ.
- Thật tốt quá, có thể thu được nhiều thứ tốt như vậy!
Tần Thiên vui mừng, lập tức thu vào, dẫn theo Hiên Viên Phiêu Nhi rất nhanh hướng phía xa xa bay đi, đã đi khỏi nơi này, miễn cho đi tới càng nhiều người nữa. ...
Rừng rậm hóa đá này không biết rộng lớn bao nhiêu, hai người Tần Thiên càng đi càng xa, càng cảm thấy âm khí xuất hiện dày đặc, đồng thời phát hiện có rất nhiều âm hồn thú, hai người đã săn giết hơn mấy chục con, có thể nói là cực kỳ bội thu.
- Tên háo sắc, không được nhìn tôi, đem ánh mắt của anh dời đi chỗ khác!
Hiên Viên Phiêu Nhi nhìn Tần Thiên cả giận nói, từ khi thấu thị dị năng của Tần Thiên bị Hiên Viên Phiêu Nhi phát hiện, Hiên Viên Phiêu Nhi vẫn luôn che ngực của mình, không cho Tần Thiên nhìn lén cô ấy, sợ Tần Thiên dùng thấu thị nhìn thân thể của cô ấy.
- Sặc, tôi không có hèn mọn bỉ ổi như vậy, hơn nữa, bộ dạng của cô như vậy, tôi mới khinh thường không thèm nhìn lén!
Tần Thiên vẻ mặt khinh bỉ nhìn Hiên Viên Phiêu Nhi.
Hiên Viên Phiêu Nhi lập tức cảm thấy khó chịu, bực tức trong lòng:
- Lời này của Tần Thiên có ý gì a, nói mình xấu sao, ngực nhỏ sao? Nhưng ngực của mình mặc áo ngực size D có thêm miếng xốp, cũng sắp đến áo ngực size E, rất lớn, vậy mà Tần Thiên lộ ra vẻ mặt khinh thường, muốn chết sao.
- Hừ! Muốn nhìn thì nói muốn nhìn, cố ý giả bộ làm bộ dạng như vậy, tôi mới là người khinh thường anh, tên háo sắc, người đàn ông hèn mọn bỉ ổi!
Hiên Viên Phiêu Nhi vẻ mặt đắc ý, xỉa xối Tần Thiên.
Tần Thiên nhìn thấy bộ dạng của Hiên Viên Phiêu Nhi như vậy, rất phiền muộn, mở miệng nói:
- Được rồi, cô đã sợ tôi nhìn lén cô, vậy chúng ta tách ra tại đây, cô đi đường cô, tôi đi đường tôi, bye bye!
Tần Thiên nói xong xoay người rời đi.
- Không cho phép rời đi, Tần Thiên, anh mau quay trở về!
Hiên Viên Phiêu Nhi nhìn thấy Tần Thiên rời đi, lập tức sốt ruột, cái chỗ này khiến cô ấy sợ chết khiếp, nếu để cho cô ấy ở nơi này một mình, chính là dọa chết cô ấy.
Tần Thiên một chút cũng không để ý tới Hiên Viên Phiêu Nhi, rất nhanh bay lên, hướng phía xa xa mà đi.
- Khốn nạn, không cho phép anh bỏ đi, chờ tôi một chút! Tôi sẽ không nói anh như vậy nữa, anh không được đi, mau quay trở lại!
Hiên Viên Phiêu Nhi nhìn thấy Tần Thiên rõ ràng không quay đầu lại, lập tức hô to, đuổi theo, trên mặt lộ ra một bộ dạng muốn khóc... ...