Lão ni cô nghe được Tần Thiên đồng ý giúp đỡ, lập tức thở dài một hơi, gian nan từ trên mặt đất đứng lên, Tần Thiên vội bước lên phía trước đỡ lấy bà ấy đứng dậy.
- Không cần đỡ ta, cậu đi giúp ta gọi Tử Nghiên và Tiểu Ngả đến đây, ta có lời cần bàn giao cho bọn nó, cậu cũng có thể vào nghe!
Lão ni cô nhìn Tần Thiên nói, Tần Thiên nhẹ gật đầu, lập tức đi ra ngoài kêu Trương Tử Nghiên và Tiểu Ngả đi vào.
Tiểu Ngả nhìn thấy Tần Thiên cực kỳ nén giận, rõ ràng dám khống chế cô ấy, lẽ nào lại như vậy, chỉ là bây giờ sư phụ của cô ấy đang trọng thương, cô ấy cũng không có tâm trạng tức giận với Tần Thiên. Hai người Trương Tử Nghiên tiến đến, lập tức một trái một phải đỡ lấy lão ni cô, đem bà ấy đặt lên giường.
- Hai người các con nghe rõ, ta phải đi về núi Nga Mi. Tuổi của ta đã đến kỳ hạn, từ hôm nay trở đi, để cho Tần Thiên bảo vệ các con. Hai người các con về sau phải để Tần Thiên bảo vệ các con, nghe lời cậu ấy nói, hiểu chưa!
Lão ni cô căn dặn hai người Tử Nghiên nói.
- Cái này... Sao?!
Hai người bọn họ nghe được lời lão ni cô nói, vẻ mặt lập tức trở nên khiếp sợ, nước mắt rầm rầm chảy ra.
- Sẽ không đâu, sư phụ, sư phụ không thể nào chết được, người sẽ không chết, Tần Thiên chắc chắn sẽ có biện pháp, khẳng định là có biện pháp. Tần Thiên, anh nhanh cứu, cứu sư phụ của tôi, anh muốn gì tôi cũng có thể đồng ý. Van xin anh hãy cứu lấy sư phụ của tôi!
Trương Tử Nghiên nhìn Tần Thiên cầu khẩn nói, khóc lóc như mưa.
Tần Thiên lắc đầu, tỏ vẻ không có cách nào, tuy nhiên năng lượng của hắn có thể chữa trị cơ quan bị thương tổn. Nhưng mà lão ni cô là bị thương ở linh hồn, đan điền và còn có tuổi thọ vốn có, ba phương diện cùng nhau đều xảy ra vấn đề, hơn nữa lại vô cùng nghiêm trọng, thật là thần tiên cũng khó có thể cứu vãn được.
Trương Tử Nghiên nhìn thấy Tần Thiên lắc đầu, cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
- Đừng khóc, mọi người sống cả một quãng đời rồi cũng có một ngày phải chết đi. Tử Nghiên, qua nhiều năm như vậy, ta chưa từng nói cho con biết, con là người của Trương gia. Bây giờ cũng là lúc con nên biết, ta là người hầu cho mẹ của con, năm đó xảy ra đại nạn không biết cha của con kết cuộc ra sao, mẹ của con thì bị người khác hãm hại mà chết, trước khi lâm chung phó thác cho ta mang con lên núi Nga Mi, nuôi lớn trưởng thành, không thể nói cho con biết thân thế của mình. Bây giờ đã không thể dấu diếm con được nữa, con bây giờ đã biết được hết sự tình, nhớ kỹ, hãy cùng Tiểu Ngả sống cho thật tốt, nghe lời Tần Thiên nói, hiểu rõ chưa!
Lão ni cô nhìn hai người Trương Tử Nghiên nói.
- Vâng, sư phụ!
Hai người bọn họ ngay ngắn gật đầu trả lời, nước mắt rầm rầm chảy xuống.
Tần Thiên nhìn thấy trong lòng cũng một hồi chua xót, không nghĩ tới đến nơi này lại gặp phải tình huống như vậy.
- Tốt rồi, các con đi ra ngoài trước, để vi sư nghỉ ngơi một chút, đừng tới quấy rầy vi sư!
Lão ni cô nhìn sang hai người Trương Tử Nghiên căn dặn, hai người nhẹ gật đầu, lập tức ba người cùng nhau rời khỏi phòng đi ra bên ngoài.
Hai người bọn họ ôm nhau, khóc lóc cực kỳ thương tâm, Tần Thiên cũng không biết an ủi như thế nào cho tốt. Lương Như Yên ở một bên nhìn thấy cũng không biết nói cái gì cho phải.
Hai người Trương Tử Nghiên khóc một hồi lâu, mới dừng lại, ngồi ngẩn người trên ghế, Tần Thiên để cho Lương Như Yên đi ăn cơm trước, còn hắn ở lại chỗ này cùng với hai người bọn họ.
- Yên tâm đi, sau này tôi sẽ bảo vệ các cô!
Tần Thiên nhìn hai người bọn họ rất nghiêm túc nói.
- Cảm ơn anh, Tần Thiên!
Trương Tử Nghiên hữu khí vô lực trả lời Tần Thiên, Tiểu Ngả thì không nói gì.
Tần Thiên nhìn thấy bên trong căn phòng ấy, một đạo ảnh tử màu xám bay lên, bay lên không trung, đó chính là thân ảnh của lão ni cô, bà ấy đã không chào mà biệt, Tần Thiên nhìn thấy, cũng không nói cho hai người Trương Tử Nghiên biết.
Tần Thiên cứ như vậy ngồi cùng hai người bọn họ, một mực ngồi đến đêm khuya. Lúc đó Lương Như Yên đi tới, đưa ít đồ cho hai người ăn, hai người ăn xong lại tiếp tục ngồi ở chỗ kia. Tần Thiên cũng không muốn quấy rầy hai người bọn họ, sợ trong lòng hai người lại khổ sở.
Cứ như vậy ngồi xuống, ngồi cả đêm, đến khi trời sáng, hai người bọn họ bởi vì quá mệt mỏi, nên mới thiếp đi. Tần Thiên ôm bọn họ đi vào trong phòng, để cho bọn họ nghỉ ngơi, nhìn thấy Lão ni cô để lại đầu giường một phong thư, Tần Thiên đem phong thư đặt ở bên cạnh hai người bọn họ, sau đó rời đi.
Bởi vì hai người Trương Tử Nghiên xảy ra chuyện, tổ biên kịch toàn bộ nghỉ một ngày, mọi người đều nghe được chuyện tình của lão ni cô, cũng cảm thấy đau buồn thay cho hai người bọn họ.
Hợp đồng quảng cáo tạm thời không ký kết được, công ty bên kia còn có chuyện, Tần Thiên đưa Lương Như Yên về trước, sau đó hắn một lần nữa quay trở lại nơi này bảo vệ hai người bọn họ. Bởi vì không biết lúc nào, người của Trương gia lại tập kích bọn họ.
Chỉ là Tần Thiên cũng không có quá nhiều thời gian để bảo vệ hai người này, bởi vì hắn phải đến Đế Đô huấn luyện đệ tử trong gia tộc, chỉ có thời hạn vài ngày. Càng nghĩ đến, Tần Thiên quyết định chủ động xuất kích, tìm kiếm nơi ở của đám người Trương gia muốn giết Trương Tử Nghiên, chuẩn bị ra tay tiêu diệt bọn chúng.
Vì vậy Tần Thiên bên cạnh để cho Dư Kiều phát động lực lượng của Bách Hoa Tông đi tìm nơi ở của bọn chúng, nhưng cũng không có nhanh như vậy tìm được, cho nên Tần Thiên cần phải ở lại chỗ này vài ngày. ...
- Tần Thiên, hôm đó anh đến tìm tôi là có việc sao, chuyện gì, cậu nói đi!
Bên cạnh đập chứa nước, Trương Tử Nghiên nhìn Tần Thiên hỏi, trải qua mấy ngày tịnh dưỡng, tâm tình của cô ấy đã khôi phục rất nhiều.
- A, cô không nói tôi đã quên mất, vốn là muốn tìm cô hỗ trợ cho nhãn hiệu của Lương Như Yên ký kết hợp đồng đóng quảng cáo, nhưng tình trạng của cô bây giờ, sau này hãy nói!
Tần Thiên nhìn Trương Tử Nghiên mỉm cười nói.
- Không sao cả, tôi không cần tiền tôi sẽ giúp cô ấy quay quảng cáo, hãy nói lại cho cô ấy biết!
Trương Tử Nghiên nói, Tần Thiên nhẹ gật đầu.
- Tần Thiên, anh có thể ôm tôi một cái không, tôi cảm giác rất cô đơn!
Trương Tử Nghiên quay đầu nhìn Tần Thiên nói.
- Ừm!
Tần Thiên gật gật đầu, nhẹ nhàng đưa tay kéo Trương Tử Nghiên vào trong lòng, ôm lấy cô ấy. Trương Tử Nghiên cũng thế ôm lấy Tần Thiên, tựa đầu vào trên bờ vai của Tần Thiên, nhắm mắt lại.
Hai người cứ như vậy ngồi ôm nhau ở bên cạnh đập chứa nước, trọn vẹn hơn hai giờ không có tách ra, sắc trời dần dần ám xuống, rất nhanh toàn bộ đã tối lại. Trương Tử Nghiên phát ra âm thanh hô hấp rất nhỏ, Tần Thiên quay đầu nhìn, cô nàng này đã ngủ thiếp đi.
Những ngày này bởi vì chuyện của sư phụ cô ấy, cô ấy đều không có được một lần cảm thấy an ổn, hôm nay rốt cuộc cũng ngủ thiếp đi.
Tần Thiên nhìn thấy cô ấy ngủ được an yên như vậy, cũng không đánh thức cô ấy, tùy ý cô ấy ngủ, tùy ý cô ấy dựa vào, ngược lại bản thân hắn cũng không cảm thấy phiền hà, cô ấy muốn ngủ bao lâu thì ngủ.
Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên, Tần Thiên phát hiện bốn năm đạo khí tức từ đằng xa chạy vội đến, cực kỳ nhanh chóng. Chỉ mười giây đồng hồ, Tần Thiên đã phát hiện năm người bịt mặt mặc quần áo màu đen xuất hiện ở trên bầu trời. Một người trong số bọn hắn vung tay lên, lập tức một cái năng lượng kết giới phóng ra, bao phủ hai người Tần Thiên lại với nhau.
- Thực sự chán ghét, con mẹ nó!
Tần Thiên nhìn thấy đám người này thầm nghĩ, không biết lai lịch thế nào, đoán chừng hơn phân nửa là nhằm về phía Trương Tử Nghiên mà đến, nói như vậy, cực kỳ tốt, tự dâng bản thân đến tìm Tần Thiên.
Tần Thiên lập tức ôm lấy, đưa Trương Tử Nghiên tiến nhập vào bên trong không gian chiếc nhẫn, đặt Trương Tử Nghiên vào trong phòng trên đỉnh núi, sau đó quay trở ra bên ngoài.
Năm người kia đang chuẩn bị tiến đánh hai người Tần Thiên, kết quả phát hiện Tần Thiên đã mang theo Trương Tử Nghiên biến mất, lập tức tìm kiếm khắp nơi. Kết quả Tần Thiên bỗng chốc lại từ nơi nào xông ra, dọa bọn hắn kêu to một tiếng...