Sống Cùng Biểu Tỷ (Dịch Fulll)

Chương 1529 - Chương 1534: Khóc Cũng Vô Dụng

 Chương 1534: Khóc Cũng Vô Dụng Chương 1534: Khóc Cũng Vô Dụng Chương 1534: Khóc Cũng Vô Dụng

Tần Thiên một mực không muốn sử dụng linh hồn công kích, nhất là từ khi năng lượng không bị tiêu hao, càng không muốn sử dụng. Bởi vì mỗi lần sử dụng, lực chiến đấu của hắn sẽ hạ thấp, trong một hai giờ đồng hồ không cách nào khôi phục, vô cùng khó khăn. Cũng giống như bây giờ, Tần Thiên toàn thân đều cực kỳ mệt mỏi.

Nhưng lần này không có biện pháp khác, vì có thể hạ gục Băng Thiềm một cách nguyên vẹn, cũng chỉ có thể sử dụng công kích như vậy. Hơn nữa, nếu không tấn công bằng linh hồn lực, Băng Thiềm như phế đi.

Nhìn thấy Băng Thiềm bị thương nặng, Tần Thiên cũng thở dài một hơi. Bây giờ con Băng Thiềm kia không cách nào khôi phục. Tần Thiên nhanh chóng bay xuống phía dưới, chuẩn bị thu nó vào.

Giờ phút này, Lục công chúa sau lưng Tần Thiên, nhìn hắn, mặt lộ ra một vẻ xoắn xuýt, dường như đang do dự điều gì.

Khí tức của Tần Thiên hư nhược so với trước hai phần ba, rất hiển nhiên là công kích vừa rồi khiến cho nguyên khí của hắn tổn hao rất nhiều. Hiện tại nếu như ra tay đánh lén Tần Thiên, đánh cắp Băng Thiềm, chính là lựa chọn tốt nhất, có được nội đan của Băng Thiềm, thì phụ hoàng của cô ấy sẽ được cứu chữa.

Thế nhưng khi đối mặt với việc chiếm lấy nội đan Băng Thiềm từ tay Tần Thiên, giờ phút này Lục công chúa lại lộ vẻ do dự. Bởi vì Tần Thiên đã cứu cô ấy, cô ấy lại là một cô gái trọng tình trọng nghĩa, không phải là người lấy oán báo ân, cho nên, do dự thật lâu, cuối cùng Lục công chúa vẫn không ra tay với Tần Thiên.

Giờ phút này, Tần Thiên đưa lưng về phía Lục công chúa nhưng khóe miệng lại mỉm cười. Sát khí trên người của Lục công chúa âm thầm hướng vào hắn, hắn vẫn có thể cảm nhận được. Hiện tại, tuy Tần Thiên đã yếu đi, nhưng cũng tuyệt đối không phải Lục công chúa có thể đánh chết. Tần Thiên cho dù tổn hao nghiêm trọng, nhưng linh hồn công kích cường đại vẫn có thể được phát ra.

Mà một đạo công kích đó vừa ra, công chúa hẳn phải chết không thể nghi ngờ, bản thân hắn sẽ ngất đi, nhưng rất nhanh lại khôi phục, sẽ không xảy ra chuyện gì. Nhưng Lục công chúa sẽ bởi vì quyết định ngu xuẩn của bản thân mà vĩnh viễn chết đi.

- Cô nàng, ta không nhìn lầm cô!

Tần Thiên lầm bầm nói một câu, lập tức đem Băng Thiềm thu vào bên trong tiểu thế giới. Sau đó ngồi xuống ngay tại chỗ, bắt đầu chữa trị nguyên thần, rất nhanh hấp thụ lấy năng lượng bên trên Ngọc Như Ý, chữa trị linh hồn của hắn.

Lục công chúa nhìn thấy bộ dạng của Tần Thiên, biết rõ Tần Thiên đang tiến hành chữa thương, nhanh chóng bay xuống, đứng canh bốn phía, bảo vệ Tần Thiên, tránh lọt vào tập kích.

- Ai! Tần Thiên, không biết ngươi có muốn đem nội đan của Băng Thiềm bán cho ta không?!

Lục công chúa nhìn Tần Thiên, âm thầm thở dài một hơi, ngồi xuống ở bên cạnh, bộ dạng vô tình, trong lòng nghĩ đến Băng Thiềm và nghĩ đến cha của cô ấy. ...

Tần Thiên tu luyện, trọn vẹn đã qua ba giờ đồng hồ, cả người rốt cuộc đã khôi phục tới được trạng thái đỉnh cao. Thời gian bây giờ đã là giữa trưa, mặt trời nắng rực, bụng cũng kêu vang, Tần Thiên và Lục công chúa đều đói không chịu được nổi.

Vẻ mặt của Lục công chúa cũng không khá lắm, Tần Thiên liếc nhìn thấy Lục công chúa vẫn vấn vương tới nội đan của Băng Thiềm. Trên thực tế, Tần Thiên cũng có ý định cho cô ấy, chỉ có điều còn cần khảo sát một chút, nhìn xem cô nàng này phẩm tính đến cùng như thế nào. Mặt khác, còn cần cô nàng này mang nhóm người của hắn đi đến biên cương chiến đấu, nếu không cô ấy cầm lấy nội đan Băng Thiềm chạy mất thì Tần Thiên như thế nào đi ra được biên cương.

- Đi thôi, chúng ta đi tìm chút gì để ăn!

Tần Thiên nhìn Lục công chúa nói, quay người đi vào trong rừng sâu, sưu tầm yêu thú. Lục công chúa cũng đi theo ở sau lưng, hai mắt nhìn chằm chằm phía sau Tần Thiên, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

- Không được, cho dù Tần Thiên không đồng ý, ta cũng muốn hỏi thử!

Lục công chúa nhìn Tần Thiên trong nội tâm thầm nghĩ.

Lập tức Lục công chúa đi đến trước mặt Tần Thiên, một thanh ngăn cản Tần Thiên, hai mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào Tần Thiên.

- Cô muốn làm gì, cô không được ỷ vào cô là công chúa mà làm chuyện xằng bậy, ta là một người nam nhân đứng đắn, có gia có thất, cô không được làm điều gì xằng bậy đối với ta!

Tần Thiên nhìn Lục công chúa khẩn trương nói, hai tay ôm ngực, làm ra bộ dạng sợ hãi như bị cưỡng gian.

Lục công chúa nhìn Tần Thiên, thiếu chút nữa tức chết, trong đầu của Tần Thiên đều đang suy nghĩ vớ vẩn cái gì vậy.

- Ai muốn làm chuyện xằng bậy với ngươi, đứng đắn một chút giùm ta, có chuyện quan trọng muốn nói với ngươi!

Lục công chúa cả giận nói.

- Ah, thì ra là như vậy, làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng rằng cô muốn thừa dịp không có ai mà uy hiếp ta làm chuyện xấu xa!

Tần Thiên vỗ ngực, thở dài một hơi nói. Lục công chúa nhìn thấy bộ dạng của Tần Thiên như vậy muốn một đao chém chết Tần Thiên, thầm mắng:

- Bổn công chúa cho dù là cậy quyền uy hiếp ngươi, cũng là do cái miệng thối của ngươi. Bây giờ ngược lại bản thân ra vẻ giống như chịu ủy khuất. Bổn công chúa kém cỏi như vậy sao?!

Lục công chúa tức chết với Tần Thiên, trước ngực một hồi phập phồng thở dốc, hai cái ngực sữa cao ngất lúc lên lúc xuống, cực kỳ đồ sộ, Tần Thiên nhìn thấy đều ngây người.

Lục công chúa cũng lười tranh luận với Tần Thiên nhìn lén ngực của cô ấy, trực tiếp mở miệng nói:

- Tần Thiên, ngươi đem nội đan của Tuyết Vực Băng Thiềm bán cho ta được không, ngươi muốn bao nhiêu cứ lên tiếng, chỉ cần trong quốc khố có, thứ gì ngươi cũng có thể cầm lấy đi!

- Tốt như vậy sao, thiệt hay giả vậy?!

Tần Thiên hưng phấn mà nói.

Lục công chúa xem xét, nhìn thấy Tần Thiên biểu lộ như thế, lập tức cảm thấy vui mừng, điều này cho thấy có hi vọng, Tần Thiên nguyện ý bán đi.

- Đương nhiên, ngươi muốn cái gì cũng có thể!

Lục công chúa lại không do dự mà nói.

Tần Thiên nghe nhẹ gật đầu, từ từ nói:

- Nghe cũng không tệ, để ta suy nghĩ xem, ta thiếu cái gì!

Tần Thiên nói xong liền nâng cằm lên, suy tư rất là nghiêm túc. Còn Lục công chúa thì vẻ mặt khẩn trương nhìn Tần Thiên, trong ánh mắt tràn đầy vẻ chờ mong.

- Ta thiếu cái gì nhỉ!

Tần Thiên lầu bầu nói, một mực đang tự hỏi, suy nghĩ kéo dài trọn vẹn hơn một tiếng đồng hồ, đến khi bụng ùng ục réo gọi, Tần Thiên mới hồi phục lại tinh thần.

- Ta đã biết, ta thiếu cái gì!

- Thiếu cái gì?

Lục công chúa khẩn trương hỏi.

- Thiếu thịt!

Tần Thiên vẻ mặt sáng rỡ trả lời Lục công chúa.

- Thiếu thịt? Có ý gì vậy?

Lục công chúa khó hiểu nhìn Tần Thiên hỏi.

- Đần như vậy, ta đói bụng đó, lại chưa được ăn cơm. Đi thôi, đi săn thôi!

Tần Thiên nói xong xoay người rời đi.

Lục công chúa nhìn thấy biểu hiện Tần Thiên, như chết lặng tại chỗ, một phát bắt lấy tay của Tần Thiên, phẫn nộ nói:

- Khốn nạn, ngươi đùa giỡn với ta à?!

- Không có, ta phát hiện dường như ta không thiếu cái gì cả, coi như, không bán, hay là chúng ta đi săn, ta đói quá rồi!

Tần Thiên kéo tay của Lục công chúa ra nói.

- Ô ô ô... !

Giờ khắc này, Lục công chúa trực tiếp than khóc. Tần Thiên nhìn thấy bộ dạng đáng thương của Lục công chúa, cực kỳ thương tâm, vẻ mặt đau buồn ngấn lệ, thoạt nhìn giống như cha mẹ chết đi, rất là thê thảm, làm cho không người nào nhìn thấy cũng phải thấu cảm.

Đáng tiếc Tần Thiên mắc phải tình trạng như vậy đã hơn hai lần, sẽ không còn tin tưởng.

- Cô cứ từ từ mà khóc, ta đi săn, đợi chút nữa trở về tiếp tục nghe cô khóc!

Tần Thiên nhìn Lục công chúa cười nói, nói xong tiêu sái liền rời đi.

Lục công chúa lập tức trợn tròn hai mắt, không nghĩ tới Tần Thiên đã không bị mắc mưu. Đi rồi, Tần Thiên đi mất thì cô ấy khóc cho ai xem, lập tức tiếng khóc im bặt mà dừng, cô ấy nhanh chóng đuổi theo Tần Thiên. ...

Bình Luận (0)
Comment