Tần Thiên nhìn thấy bộ dạng sững sờ của Lục công chúa, thò tay cầm nội đan Băng Thiềm trong tay kín đáo đưa cho nàng, sau đó quay người đi về trong thôn, bộ dạng vô cùng tiêu sái hào phóng.
Trên thực tế trong nội tâm của Tần Thiên lại vô cùng đau đớn giống như cắt mất giọt máu đào, thầm than trách:
- Thật vất vả mới gặp được một con Tuyết Vực Băng Thiềm, cứ như vậy không công đưa cho người ngoài, quá thua lỗ. Ai... Lão tử như thế nào càng ngày càng mềm lòng, không biết có phải là do nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp lại không nhịn được mà mềm lòng.
- Mẹ nó, xem ra phải sửa đổi, bằng không về sau sẽ táng gia bại sản.
Tần Thiên trong nội tâm thầm nghĩ.
Sau khi có được nội đan của Băng Thiềm, Lục công chúa cả người sửng sốt rất lâu mới bình tĩnh trở lại, sau đó quay người nhìn lại, lại phát hiện Tần Thiên đã không thấy.
- Vì cái gì, vì cái gì hắn cho ta, vì cái gì???
Lục công chúa nhìn nội đan mặt Băng Thiềm trong tay, không hiểu nổi vì cái gì, chẳng lẽ Tần Thiên thích cô ấy sao, nhưng thấy thế nào Tần Thiên cũng không thích cô ấy, cô ấy coi như là kẻ thù của Tần Thiên. Tần Thiên rõ ràng đem đồ vật quan trọng như vậy cho kẻ thù của mình, đây là bị ngốc hay là vì cái gì, Lục công chúa không thể hiểu nổi.
Chỉ là, mặc kệ là nguyên nhân gì, hiện tại Lục công chúa cảm thấy cảm động, trong nội tâm cũng từ giờ phút này có nhiều hơn hình ảnh của Tần Thiên trong tâm trí.
- Tần Thiên!
Lục công chúa thu hồi nội đan yêu thú, nhanh chóng hướng phía Tần Thiên bên kia phóng đi, một bên chạy, một bên cầm quần áo cột cho chắc.
Lúc này, Tần Thiên đã nằm xuống khoảng đất trống, ngẩn người nhìn ngắm bầu trời đầy sao. Đột nhiên nghe thấy thanh âm của Lục công chúa lập tức quay đầu nhìn lại, chứng kiến Lục công chúa đang chạy tới bên cạnh, hắn lập tức ngồi dậy.
- Bị làm sao vậy, cô vẫn thấy chưa đủ sao. Tôi cho cô biết a, nội đan Băng Thiềm tôi đã cho cô rồi, thân thể của cô ta không lấy, nếu không ta sẽ đánh cô, có biết không, nghĩ cũng đừng nghĩ!
Tần Thiên nhìn Lục công chúa một bộ dáng tức giận nói.
Nhưng Lục công chúa một câu cũng không nói, cả người phốc ngã xuống trong ngực Tần Thiên, trực tiếp đè ngã Tần Thiên trên mặt đất, ô ô khóc lên, nước mắt rơi xuống không ngừng làm ướt một mảng quần áo trước ngực của Tần Thiên.
- Tần Thiên... Tạ... Tạ... Ngươi!
Lục công chúa khóc đến không thở nổi.
Tần Thiên nhìn cô ấy, không biết nói cái gì cho phải, thầm nghĩ:
- Cô nàng này dường như có chút quá đơn thuần, cho đồ tốt lại cảm động thành ra như vậy. Nếu là mình có mục đích gì không thể cho ai biết, khẳng định cô ấy đã phải chết lềnh bà lềnh bềnh rồi.
- Khục khục... Được rồi, đừng khóc, cũng không phải tôi chết mất, cô khóc cái gì?!
Tần Thiên từ dưới mặt đất chống lên, nhìn Lục công chúa trong ngực đang khóc lớn nói.
Lúc này Lục công chúa mới ngừng lại được, hai mắt đẫm lệ giàn giụa nhìn Tần Thiên, sắc mặt một mảnh đỏ bừng.
- Ta về sau gả cho ngươi rồi, không cho ngươi không quan tâm ta!
Lục công chúa với một bộ giọng điệu tiểu cô nương nói, nghe giống như mệnh lệnh, nhưng lại mang theo vài phần dí dỏm.
- Tôi mới không cần, nữ nhân động một chút lại khóc không ngừng, muốn nói cái gì, không muốn không cần!
Tần Thiên phất tay cự tuyệt nói.
- Hừ! Ngươi dám!
Lục công chúa bĩu môi uy hiếp nói.
- Hừ! Ta có cái gì mà không dám!
Tần Thiên vừa nói xong đột nhiên miệng của hắn bị bờ môi anh đào của Lục công chúa chắn lấp bịt. Sau một khắc, một đầu lửa nóng cái lưỡi nhỏ thơm tho liền chui vào trong miệng Tần Thiên, cùng với đầu lưỡi của Tần Thiên dây dưa lại với nhau, cực kỳ không lưu loát, nhưng lại vô cùng mê người.
Tần Thiên lập tức nhiệt tình nghênh tiếp, hai người chăm chú ôm lấy nhau, nhiệt liệt hôn nhau. Nhưng Tần Thiên không có dư thừa động tác, chỉ hôn mà thôi, bởi vì thứ nhất, chung quanh nơi này đều là người Man tộc, hơn nữa lại giữa trời không, làm sao dám xằng bậy, thứ hai, trong nội tâm của Tần Thiên có cảm giác khó chịu, tổng cảm giác có chút tội ác, nên không hạ thủ.
Cho nên hai người cũng chỉ là hôn nhau mà thôi, cũng không có dư thừa động tác.
Hôn được vài phút, hai người mới buông ra. Lục công chúa vẻ mặt đỏ bừng nằm ở trong ngực của Tần Thiên, giờ phút này, cô ấy đã cho rằng, Tần Thiên chính là nam nhân cô ấy phải gả cả đời, mặc dù quyết định này rất qua loa, nhưng cô ấy đã cho đúng là như vậy.
Lần đầu nói yêu thương một người là như thế này, vừa ý đối phương đã nhận định muốn một đời một kiếp chung sống với nhau. Kết quả tuần trăng mật vừa thoáng qua, cảm giác mới lạ đã không còn, dẫn đến cãi nhau rồi chia tay, xem như người lạ. Cũng không biết Lục công chúa đối Tần Thiên có cảm giác mới lạ duy trì được bao lâu.
- Tại sao ngươi lại đưa nó cho tôi?
Lục công chúa nhìn xem Tần Thiên hỏi.
- Nhìn cô đáng thương, như một kẻ ăn mày, coi như, chính là bố thí cho cô đi!
Tần Thiên thuận miệng nói.
- Ngươi nằm mơ đi, ngươi mới được là tên ăn mày!
Lục công chúa cả giận nói, đôi bàn tay trắng như phấn vỗ vào ngực của Tần Thiên, nhưng một điểm khí lực cũng không có, hoàn toàn là liếc mắt đưa tình.
- Được, cô dám đánh tôi, nhìn tôi làm thế nào trả thù cô!
Tần Thiên háo sắc hai mắt híp lại nhìn Lục công chúa nói, sau đó liền thò tay hướng về phía ngực của Lục công chúa... ...
Ngày hôm sau.
Trời vừa sáng, Tần Thiên đã thức dậy, Lục công chúa cũng đã tỉnh giấc, hai người ôm lấy nhau ngủ cả đêm, trời mới vừa sáng trên người đều toàn là giọt sương.
Tần Thiên nhìn vào đám người Man tộc bên cạnh, còn đang ngủ, giống hệt như ngày đó, nguyên một đám uống say, nằm trên mặt đất như là heo chết, đoán chừng đến tận buổi chiều mới có thể tỉnh lại.
Lục công chúa nhìn Tần Thiên, làm ra một bộ dạng người vợ mới nhìn Tần Thiên ánh mắt như thần. Chỉ trải qua một buổi tối, Lục công chúa phát hiện trong lòng cô ấy đã không cách nào quên được Tần Thiên, nhìn thấy Tần Thiên trong nội tâm một hồi nhịn không được mà kích động, ôm lấy Tần Thiên thật chặt, lộ ra bộ dạng cực kỳ hạnh phúc.
- Khục khục... Lộ liễu quá, bị người khác nhìn thấy không tốt!
Tần Thiên gượng ho hai tiếng nói.
- Ta mặc kệ!
Lục công chúa có chút nghịch ngợm nói, nhìn Tần Thiên cười tủm tỉm, so với bộ dạng lúc trước hoàn toàn không giống nhau. Tần Thiên lại nghĩ lầm cô ấy là một mỹ nữ lạnh lùng, hiện tại xem ra, hoàn toàn không phải vậy.
- Được rồi, tôi đi xem bọn hắn tu luyện ra thế nào rồi. Nếu không có vấn đề, thì tranh thủ thời gian xuất phát đến chiến trường ngoài biên cương!
Tần Thiên ôn tồn nói, hôn cô ấy một cái, rồi đứng lên. Lục công chúa cũng đứng lên, ôm lấy cánh tay của Tần Thiên, tựa đầu vào trên bờ vai của Tần Thiên, cùng nhau đi đến quan sát đám đệ tử Tần gia.
Điều làm cho Tần Thiên thất vọng chính là bọn hắn vẫn chưa tu luyện hoàn tất, xem trạng thái, đoán chừng lại phải ở nơi này thêm một ngày.
Tháng này tính toán ra đã qua bốn ngày, mất một ngày thì như mất đi một cơ hội rèn luyện, đối với Tần Thiên mà nói tổn thất rất nghiêm trọng.
Nhưng bọn hắn vẫn chưa tu luyện xong, Tần Thiên cũng không có biện pháp nào khác, chỉ có thể chờ bọn hắn tu luyện hoàn tất. ...
Ngày thứ ba.
Đã qua thêm một ngày, đám đệ tử Tần gia đều đã luyện hóa được toàn bộ nội đan yêu thú. Khí tức của tất cả mọi người so với yêu cầu tiên quyết đã thăng lên hẳn một đại cấp bậc, so với lúc trước hoàn toàn không giống nhau. Trước kia giống như hàng trôi nổi trong nước, bây giờ rất nhanh đã hoàn toàn là hàng hiệu quốc tế, hiệu quả tăng lên vô cùng lớn.
Nguyên một đám đệ tử Tần gia đều vô cùng hưng phấn. Riêng Tần Thiên thì rất nhạt định, bởi vì trong mắt hắn, hiện tại, thời điểm chính thức tiến hành rèn luyện chỉ là vừa mới bắt đầu mà thôi, kế tiếp mới là quan trọng nhất.
Hết thảy, đợi đến chiến trường ở biên cương tiến hành rèn luyện mới biết được. ...