Mặc Kiến Hồng thích nhất chính là tên phụ tá này, vì tên phụ tá này giúp ông ấy rất nhiều. Những năm này trấn thủ biên cương, Uông Nhất Thanh giúp ông ấy bày mưu tính kế, đánh thắng rất nhiều trận, áp chế hành động hung hăng càn quấy của Tử Kim hoàng triều, khiến cho bọn chúng không dám tùy ý loạn phạm.
Giờ phút này, với nguy cơ khó khăn như thế, Uông Nhất Thanh lại còn nói không phải chuyện xấu, Mặc Kiến Hồng vô cùng vui mừng, Uông Nhất Thanh nói như vậy, tất nhiên là có biện pháp.
- Nói nhanh lên, Nhất Thanh, có biện pháp gì chăng?!
Mặc Kiến Hồng nhìn sang Uông Nhất Thanh hỏi, vô cùng sốt ruột, hoàn toàn không có bất kỳ bộ dáng nào của một vị Vương gia. Không thể nào bình tĩnh, một khi có chuyện liên quan đến Lục công chúa, Mặc Kiến Hồng luôn không có cách nào tỉnh táo.
Uông Nhất Thanh mở miệng nói:
- Vương gia, thuộc hạ nhìn thấy tên Tần Thiên này, hẳn là lừa gạt chúng ta, nhưng mà ta nghĩ tuy hắn lừa gạt chúng ta, nhưng không nhất định hắn không có bất kỳ thực lực nào. Rất có thể, sau lưng của hắn nhất định có được một thế lực, hắn mang theo nhiều tinh anh đến như vậy, cũng có thể thấy được lai lịch của hắn tất nhiên không đơn giản!
- Thuộc hạ vừa rồi hỏi qua Lục công chúa điện hạ, từ miệng của Lục công chúa biết được Tần Thiên vô cùng cường đại, sức chiến đấu thế đạt đến cảnh giới bảy sao. Hơn nữa còn có một loại thuật pháp có thể đem người trực tiếp thu vào một nơi khác không biết tên.
- Thực lực này cực kỳ cao cường, tên Tần Thiên này độ tuổi trên dưới hai mươi, đã có thực lực ở cảnh giới bảy sao, một mình độc chiến với Tử Kim thái tử và tùy tùng của hắn, không bị đánh bại, ngược lại truy sát từng tên một, Tử Kim thái tử may mắn chạy thoát.
- Sau đó càng là một thân một mình tiêu diệt đám người Hoàn Nhan Luật còn có yêu thú Tuyết Vực Băng Thiềm có cảnh giới bảy sao. Tự hỏi Vương gia, hiện tại thực lực bảy sao cấp hai, muốn diệt sát Tử Kim thái tử chỉ sợ cũng khó xử!
- Ừm! Cái này xác thực, tiếp tục đi!
Mặc Kiến Hồng nhẹ gật đầu.
Uông Nhất Thanh nói tiếp:
- Tuổi còn trẻ, đã có thực lực như thế, chỉ sợ trong năm đại gia tộc cũng không có mấy người, hoàng cung càng là một người cũng không có. Người còn trẻ như vậy, gia tộc bình thường có thể nuôi dưỡng được vậy sao, tuyệt đối không có khả năng.
- Mặt khác, về chuyện Tần Thiên bỏ trốn, ta cho rằng chỉ sợ không phải như vậy, căn cứ theo tình báo của Vương phủ, chưa từng thấy qua Tần Thiên đã rời đi. Tất cả mọi người trông thấy hắn trở về trong tiểu viện thì biến mất, nhưng thủ hạ của hắn lại toàn bộ ở lại, điểm này rất khó thông!
- Đầu tiên, trong phòng cũng không có bất kỳ trận pháp Truyền tống.
- Thứ hai, căn cứ theo như lời công chúa điện hạ, Tần Thiên có thể đem những người này toàn bộ thu lại, cùng nhau chạy đi, nhưng Tần Thiên đã đi mất lại không làm như vậy.
- Đây là tại sao, phải biết rằng, đây chính là một đám hậu sinh cực kỳ khủng bố, thành tựu tương lai không thể hạn lượng, bất luận kẻ nào đều sẽ không buông tha cho, nhưng Tần Thiên lại không dẫn đi. Theo thuộc hạ, khẳng định Tần Thiên sẽ trở về, cho nên mới làm như vậy!
- Về phần hắn có phải là người của tam đại môn phái hay không, thuộc hạ thấy, hẳn là không phải. Nhưng trời đất thì rộng lớn, cũng không chỉ có ba đại môn phái, còn có vô số môn phái khác lớn mạnh khác.
- Thuộc hạ đã nghiên cứu ngôn ngữ của bọn hắn, thuộc hạ xem ra, bọn người Tần Thiên rất có thể là cao thủ đến từ khu vực khác, địa vị tất nhiên không nhỏ. Cho nên, thuộc hạ cho rằng, Tần Thiên có phải là người của tam đại môn phái hay không cũng không cần so đo, mấu chốt là, thế lực sau lưng hắn có thể đối kháng được ngũ đại gia tộc, đây mới là mấu chốt.
- Thuộc hạ cho rằng, Tần Thiên rời đi, rất có thể đi tìm viện binh, tất nhiên còn có thể trở về. Không bằng Vương gia kiên nhẫn chờ đợi một chút!
Uông Nhất Thanh phân tích rất xác đáng, một câu cũng vô cùng hợp lý.
Mặc Kiến Hồng nhẹ gật đầu, nhìn Uông Nhất Thanh nói:
- Ngươi nói không sai, phân tích vô cùng đúng, nhưng vấn đề là nếu hắn đi tìm viện binh, vì sao không nói một tiếng. Hơn nữa tình thế bây giờ đối với chúng ta rất bất lợi, bảo ta như thế nào yên tâm chờ đợi được!
Thực lực của Ngũ đại gia tộc cũng không phải nhỏ, cường thế vô cùng, Mặc Kiến Hồng quả thực không cách nào bình tỉnh được.
- Vương gia không cần để ý tới những thứ này, chuyện đã xảy ra, bất luận như thế nào, lần này Khương gia mất hết mặt mũi, tất nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này, tất nhiên sẽ làm khó dễ đối với hoàng triều.
- Thuộc hạ đề nghị, hay là sớm chuẩn bị, chống lại Khương gia, mặt khác, phái người giám sát thái tử. Lúc này đây sự tình này chính là từ hắn mà ra, thái tử tất nhiên có liên hệ với Khương gia, chúng ta phải khống chế thái tử, đề phòng bất trắc. Về phần Lục công chúa, hiện tại giấu công chúa thật kỹ, tuyệt đối không thể đem cô ấy giao cho người của Khương gia!
Uông Nhất Thanh đề nghị Mặc Kiến Hồng nói.
- Đúng vậy, ngươi nói rất đúng. Được, ta lập tức an bài, người đâu... ...
Lục công chúa bên này.
Giờ phút này, Lục công chúa ngồi ở trong đình, vẻ mặt cô đơn bi ai, sắc mặt trắng bệch, không có chút huyết sắc nào, cả người cực kỳ tiều tụy, như là một đóa đóa héo rũ.
Lục công chúa đã không thể tin được, Tần Thiên bỗng nhiên biến mất, không hề có dấu hiệu, đây là vì điều gì, rốt cuộc vì cái gì, vì cái gì.
Lục công chúa nghĩ mãi mà không rõ, nội tâm rối bời. Buổi sáng lại lời thề son sắt nói bản thân nhất định sẽ bảo vệ cô ấy, không nghĩ tới vừa xảy ra sự tình, Tần Thiên lập tức biến mất không hình không dạng. Cho dù Lục công chúa không muốn tin rằng Tần Thiên đã lừa gạt cô ấy, nhưng sự thật lại bày ở trước mắt, không thể không tin.
- Tuyết nhi, đừng thương tâm, có lẽ Tần Thiên không hề chạy trốn!
Lục công chúa đang khóc, đột nhiên bên tai vang lên âm thanh của Mặc Kiến Hồng, Lục công chúa liền ngẩng đầu nhìn sang.
- Thúc thúc, có phải thúc phát hiện gì hay không, phát hiện được Tần Thiên rồi sao?!
Lục công chúa ngước nhìn Mặc Kiến Hồng mặt lộ vẻ vui mừng.
Mặc Kiến Hồng nhìn thấy bộ dạng của Lục công chúa như vậy, lắc đầu, Lục công chúa lập tức cực kỳ thất vọng.
- Tuy ta chưa phát hiện điều gì, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, có lẽ Tần Thiên thật sự không có chạy trốn, mà là đi tìm viện binh tới cứu con!
Mặc Kiến Hồng nói.
- Thật sự sao?
Lục công chúa không thể tin được vội vàng hỏi.
Mặc Kiến Hồng cũng không dám cho cô ấy đáp án chắc chắn, chỉ có thể nói:
- Căn cứ theo tình huống này, hẳn là như vậy. Nếu hắn thật sự là tên lừ gạt, phụ lòng con, thân thể của con cũng sẽ không nguyên vẹn!
Vừa nói như vậy, Lục công chúa cũng nghĩ ngợi:
- Đúng là thế, Tần Thiên rõ ràng có thể cùng mình giao hoan, nhưng lại không làm vậy. Nếu như huynh ấy thật sự là người phụ lòng, ít nhất cũng có thể cướp lấy thân thể của mình rồi mới rời đi, thế nào không làm gì mình mà đã bỏ đi.
Nghĩ tới đây, trong nội tâm Lục công chúa dễ chịu nhiều hơn, nước mắt cũng ngừng rơi.
- Thúc thúc, thúc nói rất đúng, có lẽ chúng ta thật sự trách oan Tần Thiên... ...
Tiểu lâu Phong vân, phòng số 6.
Chỗ này chính là chỗ ở của Hàn Cẩn Huyên. Giờ phút này, trong phòng, Hàn Cẩn Huyên đã cởi bỏ quần áo của đàn ông, đổi lại một thân thiếu nữ mặc quần áo màu vàng nhạt, lông mày xanh đôi mắt đẹp, duyên dáng yêu kiều, cực kỳ xinh đẹp, Tần Thiên chứng kiến đoán chừng sẽ sửng sốt.
- Tiểu thư, tên Tần Thiên quả nhiên không phải người tốt lành gì, rõ ràng lừa gạt tình cảm của công chúa đương triều.
- Ở Hoàng thành tự nhận chính mình là người của tam đại môn phái, lừa gạt tình cảm của công chúa. Mà cô công chúa này cùng với Khương gia trong ngũ đại gia tộc có hôn ước.
- Chuyện của công chúa và Tần Thiên bị đương kim thái tử truyền đi ra ngoài, để cho người trong khắp thiên hạ đều biết, dẫn tới Khương gia tức giận. Tần Thiên thì để lại một đám huynh đệ, thừa cơ trốn đi!
Một tên tùy tùng nhìn Hàn Cẩn Huyên nói.
- Ngươi nói đều là sự thật?
Hàn Cẩn Huyên giật mình nói.
- Vô cùng xác thực, nô tài tự mình nghe ngóng được!
Tùy tùng nói.
Hàn Cẩn Huyên nghe, mặt lộ vẻ thất vọng, trong miệng thì thào lẩm bẩm:
- Ta đây chẳng phải lại không được ôm Tiểu Bạch, chẳng lẽ Tần Thiên là không muốn ta ôm Tiểu Bạch, cố ý bỏ trốn sao?
- Cái này... Nô tài cũng không biết!
Tùy tùng nhìn thấy vẻ mặt mất hồn của tiểu thư, không biết nói cái gì cho phải.
Hàn Cẩn Huyên đưa lưng về phía tùy tùng, nhìn ngoài cửa sổ, nhíu mày, không biết đang suy nghĩ gì. ...