Tất cả mọi người nhìn thấy thủ đoạn tàn bạo của Thanh nhi đều choáng váng. Đây là thiếu nữ sao, thủ đoạn rõ ràng lại hung hãn hơn so với Tần Thiên, mang cả người trực tiếp nện vào trên mặt đất, quá kinh khủng, quá tàn nhẫn, quá bạo lực.
- Thế nào, Tần Thiên, như vậy đủ tàn nhẫn chưa?!
Thanh nhi đắc ý nhìn sang Tần Thiên bên cạnh, Tần Thiên hướng về phía cô ấy giơ ngón tay cái, Thanh Nhi lập tức vui mừng.
- Rất tốt, ngươi đồng ý yêu cầu của ta, ta muốn ăn thật nhiều đồ ăn vặt!
Thanh Nhi nhìn Tần Thiên nói, nói xong lần nữa cầm lấy cái chân còn lại của tên trưởng lão kia, hung hăng đập xuống đất.
- Oanh!
- Oanh!
- Oanh!
- A... !
Hai cái
Ba cái...
Thanh nhi nắm lấy chân của trưởng lão Khương gia vô cùng chuyên nghiệp nện liên tục vào trong mặt đất, nện từng cái thật hung ác, tàn nhẫn. Một bên nện một bên hưng phấn hô to, không biết nói thứ ngôn ngữ gì.
Không nghĩ tới trưởng lão Khương gia một thân tu vi cao cường như thế, nhưng lại thua ở trong tay của một tiểu cô nương. Bản thân lại giống như cái búa đập liên tục vào trong đất, thân thể đơn giản tươi sống bị nện nhão nhoẹt, máu tươi chảy đầy đất, thịt nát bay tứ tung, hết lần này tới lần khác nhưng lại không chết, vẫn còn một hơi thở, kết quả nhất định là vô cùng thống khổ.
Tên trưởng lão Khương gia còn lại bị Tần Thiên đánh bay một tay nhìn thấy tình huống như vậy, không nói hai lời, nhanh chóng tấn công về phía Thanh Nhi.
- Chết đi!
Thanh nhi nhìn thấy một lão già khác xông lại, trực tiếp cầm tên trưởng lão trong tay kia lên, hung hăng nện vào hắn.
- Oanh!
- A!
Tên trưởng lão Khương gia xui xẻo này vừa mới vọt tới trước mặt Thanh Nhi, đã bị thân thể của đồng bọn hung hăng nện vào té trên mặt đất, phát ra một tiếng kêu thê thảm. Nhưng mà chuyện này vẫn chưa xong, không đợi hắn phục hồi lại tinh thần, một hơi thở gấp cũng không có, Thanh nhi lần nữa xách lấy tên trưởng lão ở trong tay như một vũ khí hung hăng đập vào tên trưởng lão kia.
- Oanh!
- Oanh!
- Oanh... !
Tốc độ của Thanh Nhi cực kỳ khủng khiếp, mang theo binh khí hình người nện vào hắn một cách thống khoái. Tên trưởng lão trong tay cô ấy đơn giản bị đập cho chết, óc bay bốn phía. Còn tên trưởng lão mất tay kia nằm trong mặt đất vẫn chưa chết, nhưng cũng đã bị thương nặng, muốn tránh né đều không có biện pháp. Bởi vì hắn căn bản không có cách nào nhúc nhích, toàn thân đều bị Thanh nhi chế trụ ở một chỗ, chỉ có thể nằm trên mặt đất, bị nện một lần lại một lần.
Những người vây xem kia nhìn thấy Thanh Nhi hung tàn như thế cũng không biết nói cái gì cho phải, chỉ có thể nói một câu, trân ái tính mạng, tránh xa cô gái này.
Tần Thiên bên này, Khương Thế Ly trên mặt đất đã thừa dịp lúc Tần Thiên mang Thanh Nhi ra đã đứng lên, bộ dạng cực kỳ chật vật. Hắn cũng không có bất kỳ trọng thương nào, đều là bị thương ngoài da, không có gì trở ngại, chỉ là mặt hắn rất khó xem, da giống như bị người ta xé rách ra.
Giờ phút này, nhìn thấy hai tên trưởng lão của hắn bị Thanh Nhi một lần một lần lại một lần luân đánh, trong lòng của hắn không bình tĩnh được, bắt đầu hoảng hốt, trong đầu đặt ra câu hỏi:
- Tần Thiên là người phương nào, như thế nào có người lợi hại như vậy giúp đỡ, thực lực của cô gái áo xanh kia đạt đến cảnh giới tám sao, chẳng lẽ Tần Thiên thật là người của tam đại môn phái sao?
- Hừ! Xem đã đủ rồi, đợi chút nữa, ngươi cũng sẽ có kết cục như thế!
Tần Thiên nhìn sang Khương Thế Ly lạnh lùng nói.
Khương Thế Ly nghe được lời Tần Thiên nói, lập tức bình tĩnh trở lại. Ngay tức khắc, Khương Thế Ly không cần suy nghĩ, quay người bỏ chạy, bởi vì hắn đã nhìn ra, Tần Thiên quá hung hãn, hắn nhất định không đánh thắng được, coi như đánh thắng được, cũng khó trốn khỏi lòng bàn tay của Thanh Nhi, tranh thủ thời gian trốn chạy để khỏi chết mới là con đường tốt.
- Trốn?! Ta xem ngươi trốn đi nơi nào!
Tần Thiên nhìn Khương Thế Ly lạnh lùng nói.
Nói xong Tần Thiên bay lên, một con Cự Long to lớn màu đỏ như máu từ phía sau hắn bạo phát ra, dài đến mấy trăm mét, nhanh chóng bay lên bầu trời bay đến giết chết Khương Thế Ly.
Giờ khắc này, trời đất đều biến sắc, tất cả đều phảng phất biến thành màu đỏ như máu, trong không khí toàn bộ đều nồng đậm mùi máu tanh, không gian run chuyển, tất cả mọi người đều cảm thấy sợ hãi, nhao nhao lui về phía sau, mặt lộ vẻ kinh hãi.
Khương Thế Ly đang chuẩn bị đào tẩu nhìn lại, cả người bị dọa đái, vội vàng ra tay ngăn cản, đáng tiếc là không kịp nữa.
Cự Long màu đỏ như máu đột nhiên đuổi giết trên người của hắn, phát ra âm thanh bạo tạc nổ tung vô cùng khủng bố. Ngay sau đó, cả người Khương Thế Ly đều bị oanh bay lên không trung, trực tiếp đâm vào vòng phòng hộ bên trên Yến thành.
- Oanh!
Vòng phòng hộ lập tức phát động công kích, lần nữa tấn công hắn rớt xuống bên dưới. Khương Thế Ly hét thảm một tiếng, lần nữa ngã trở về giữa đống đổ nát. Năng lượng đáng sợ màu đỏ như máu bay bốn phía tàn sát bừa bãi, số lượng lớn phòng ốc sụp đổ, rất nhiều người bị oanh bay ra ngoài, giống như một trận cuồng phong. Tần Thiên nhanh chóng xuất thủ tất cả đệ tử Tần gia và thuộc hạ của vương phủ còn chưa chết thu vào bên trong tiểu thế giới. Thanh nhi thì phóng ra kết giới cường đại bảo vệ bọn người Lục công chúa và Hàn Cẩn Huyên.
Trọn vẹn hơn 10 phút, đây hết thảy mới dừng lại.
Giờ phút này, mặt đất nhà cửa trong phạm vi mấy trăm mét hoàn toàn bị phá hủy, trở thành một đống phế tích, vô số người vây xem lọt vào trọng thương, thống khổ không thôi. Nguyên một đám thầm mắng Tần Thiên khốn nạn, đánh thì đánh người cần đánh, cớ gì đánh vào những người vây xem bọn họ làm gì.
Hết thảy thở bình thường lại, Khương Thế Ly ngã vào trong đống đổ nát, cả người đều trọng thương, không cách nào đứng lên. Tần Thiên cầm lấy chiến kiếm của hắn, sau đó nắm lấy Lục công chúa, đưa đến trước mặt Khương Thế Ly, đem chiến kiếm đưa cho Lục công chúa.
- Báo thù đi!
Tần Thiên nhìn Lục công chúa từ từ nói.
Lục công chúa cầm kiếm trong tay, nhìn vào Khương Thế Ly nằm trên mặt đất, lộ ra sát ý vô cùng dày đặc.
- Ngươi... Ngươi làm gì... Ta nhưng... Ta thế nhưng là người của Khương gia, ngươi dám giết ta, toàn bộ Mặc gia các ngươi đều sẽ bị chúng ta tiêu diệt!
Khương Thế Ly nhìn lên Lục công chúa hoảng sợ lắp bắp nói. Giờ phút này, hắn đã không còn bộ dáng một tên công tử ngạo nghễ không ai bì nổi, mà là biến thành một tên tù nhân chật vật, tính mạng cũng bị uy hiếp.
Lục công chúa nhìn thấy Khương Thế Ly uy hiếp chính mình, không nói một lời, mạnh mà cầm chiến kiếm trong tay giơ lên, hung hăng chém xuống Khương Thế Ly.
- Không... !
- Xíu... uuu!
- Xíu... uuu!
- Xíu... uuu!
- A... !
Âm thanh đao găm vào thịt vang lên rõ ràng, tiếng kêu thê thảm của Khương Thế Ly cũng thế vang lên. Lục công chúa cầm chiến kiếm trong tay, hung hăng chém giết Khương Thế Ly nằm im trên mặt đất không có chút lực phản kháng, từng đao từng đao, chém đến máu thịt bay tứ tung.
Khương Thế Ly không ngừng kêu gào thảm thiết, Lục công chúa không ngừng chém giết.
Cũng không biết đã qua bao lâu, tiếng kêu gào của Khương Thế Ly dần dần biến mất. Lục công chúa mới ngừng lại được, giờ phút này, bên trên quần áo của cô ấy, toàn bộ đều là máu tươi, cực kỳ dọa người. Mà Khương Thế Ly trên mặt đất hoàn toàn biến thành một đống thịt vụn, mơ hồ khó phân biệt, giống như cối xay thịt nát, cùng với máu tươi trộn lẫn vào nhau, nồng nặc mùi tanh, cực kỳ buồn nôn. ...