Sống Cùng Biểu Tỷ (Dịch Fulll)

Chương 1554 - Chương 1559: Thực Lực Của Khương Gia

 Chương 1559: Thực Lực Của Khương Gia Chương 1559: Thực Lực Của Khương Gia Chương 1559: Thực Lực Của Khương Gia

Ngày hôm sau, trong tiểu viện ở Yến thành.

- Thế nào, đều không có việc chứ!

Tần Thiên nhìn đám đệ tử Tần gia trước mặt nói.

- Không có việc gì, gia chủ!

Một đám đệ tử Tần gia cùng kêu lên.

- Tốt, không có việc gì là tốt rồi, các ngươi hãy chuẩn bị một chút, ngày mai chúng ta sẽ xuất phát, cho các ngươi đánh một trận đại chiến!

Tần Thiên nói.

- Vâng!

Nguyên một đám gật đầu, sau đó đã đi ra. Tần Thiên nhìn thấy bọn hắn rời khỏi, trong nội tâm lập tức thở dài một hơi, may mắn ba mươi mốt người đệ tử của Tần gia đều không có xảy ra chuyện gì. Lần đầu tiên giết người nhưng bọn họ lại tận lực chiến đấu, việc này đối với sự phát triển của bọn họ vô cùng quan trọng.

Ba mươi mốt người đệ tử Tần gia bị Tần Thiên đưa đến nơi này chiến đấu, vậy thì tuyệt đối không thể thiếu một ai, nhất định phải hoàn hảo không tổn hao gì toàn bộ dẫn về. Ngày mai xuất phát đến Hoàng thành, diệt sát Khương gia, bọn hắn phải đối mặt với trận chiến thảm thiết nhất. Tần Thiên không biết tình huống sẽ như thế nào, lúc này đây, Tần Thiên cũng không có gì nắm chắc, bởi vì hiện tại đối thủ mạnh bao nhiêu đối với Tần Thiên hoàn toàn không biết gì cả.

Ở nơi này, Tần Thiên không có bất kỳ thế lực nào, muốn biết rốt cuộc Khương gia mạnh cỡ nào, rất khó.

- Không biết Tuyết nhi thế nào rồi, đến xem thử!

Tần Thiên nhớ tới Lục công chúa Mặc Linh Tuyết, rời khỏi tiểu viện, đi đến chỗ ở của Lục công chúa.

Đã đến nơi ở của Lục công chúa, Hàn Cẩn Huyên đang cùng Lục công chúa ngồi trong hoa viên, hai người đều không nói gì. Sắc mặt Hàn Cẩn Huyên lạnh nhạt, còn Lục công chúa thì ảm đạm. Chuyện ngày hôm qua đối với Lục công chúa là đả kích quá lớn, trong lúc nhất thời căn bản là không có biện pháp khôi phục tâm trạng bình thường.

Nhìn thấy Tần Thiên đã đến, Hàn Cẩn Huyên vội vàng đứng lên, đi tới phía Tần Thiên:

- Tần Thiên, ta nói cho huynh nghe chuyện của Khương gia mà ta đã thăm dò được!

- À, thực lực của Khương gia thế nào vậy?

Tần Thiên nghe xong, lập tức vui mừng.

- Căn cứ theo tin tức, Khương gia có hơn hai mươi cao thủ cảnh giới bảy sao cấp năm đỉnh phong, thậm chí có cao thủ tám sao. Mặt khác số lượng cao thủ nhiều như mây, vô cùng cường đại. Huynh muốn báo thù, chỉ sợ rất khó, ta thấy có thể hay không ta trở về nói với cha ta, để cho ông ấy phái người giúp huynh!

Hàn Cẩn Huyên nhìn Tần Thiên nói.

- Không cần, chuyện này đối với Lăng Môn không có quan hệ, không nên làm liên lụy đến Lăng Vân Môn các cô, ta tự mình giải quyết thì được rồi!

Tần Thiên vội vàng nói. Hàn Cẩn Huyên là người của Lăng Vân Môn, đây là điều Tần Thiên tuyệt đối không nghĩ tới. Tần Thiên cứ cho rằng cô ấy là đại tiểu thư của một trong số các đại gia tộc, không nghĩ tới rõ ràng xuất thân từ một trong ba đại môn phái Lăng Vân Môn.

Hàn Cẩn Huyên nghe xong cảm thấy mất hứng, nói:

- Tại sao không cần, tên Khương Thế Ly kia gọi người giết ta, ai vậy cũng biết, nếu không phải huynh ra tay cứu ta, ta đã chết rồi, cho nên chuyện này ta nhất định phải hỗ trợ!

Tần Thiên nhìn thấy bộ dáng quật cường của Hàn Cẩn Huyên, cũng không có tiếp tục phản bác cô ấy, đến lúc đó rồi nói sau. Cô gái này tuy rất nhiệt tình, nhưng không nhất định sẽ thành công, người của Khương gia đã phạm phải cô ấy, nhưng không có nghĩa là phạm phải tất cả người của Lăng Vân Môn, sẽ không vì một câu nói của Hàn Cẩn Huyên mà giúp hắn.

Đương nhiên, nếu thật sự có được sự hỗ trợ của Lăng Vân Môn, điều đó không còn gì tốt hơn, nếu là không được, Tần Thiên cũng không lo lắng. Nếu Khương gia thật sự giống như lời Hàn Cẩn Huyên vừa mới nói, Tần Thiên cũng không lo lắng, Tần Thiên lo lắng chính là bốn đại gia tộc còn lại.

Ngũ đại gia tộc, giống như cây liền cành, từ trước đến nay đều có cùng ý tưởng đen tối, một phương gặp nạn tứ phương trợ giúp, bền chắc như thép, cùng nhau tiến thối, giống như chạm vào một chỗ mà lay động toàn thân. Một khi Tần Thiên đánh vào Khương gia, bốn gia tộc khác tất nhiên sẽ ra tay, khiến cho Tần Thiên cảm thấy thật khó khăn.

Hàn Cẩn Huyên nhìn thấy Tần Thiên không nói lời nào, cho rằng Tần Thiên chấp nhận, nên cực kỳ cao hứng. Cô ấy nghĩ nếu bản thân ra tay giúp Tần Thiên một lần, Tần Thiên có thể sẽ đem Tiểu Bạch đưa cho cô ấy.

- Đúng rồi, Tần Thiên, huynh đến gặp Lục công chúa, cô ấy từ tối hôm qua đến bây giờ đều không ngủ, cũng không nói một câu, ta rất sợ!

Hàn Cẩn Huyên chỉ vào Lục công chúa xa xa nhìn Tần Thiên nói.

- Ừm, cô đi ra ngoài đi, ta sẽ đến!

Tần Thiên nói xong đi tới chỗ của Lục công chúa, ngồi xuống bên cạnh cô ấy, nhẹ nhàng ôm lấy cô ấy vào trong lòng, cũng không nói bất kỳ điều gì, chỉ ôm cô ấy mà thôi.

Bởi vì Tần Thiên biết mất cảm giác mất đi người thân đau khổ đến nhường nào, để cho Lục công chúa một mình yên lặng một chút, là tốt nhất.

Lục công chúa nhìn Tần Thiên, đưa tay ôm thật chặt, rúc vào trong lồng ngực của Tần Thiên. Giờ phút này, người thân cận nhất bên cạnh cô ấy chính là Tần Thiên.

- Tần Thiên, huynh phải đồng ý với ta, vĩnh viễn không được rời xa ta, không thể chết đi, được không?!

Lục công chúa ngẩng đầu nhìn Tần Thiên, vẻ mặt vô cùng đáng thương, từ sau khi mất đi một người thân làm cho cô ấy trở nên sợ hãi. Nếu không có Tần Thiên bên cạnh, cô ấy sẽ không biết tiếp tục sống như thế nào, cho nên, cô ấy không muốn lại mất đi bất kỳ một người thân nào nữa.

- Ta đồng ý với muội!

Tần Thiên gật đầu nói, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi anh đào của cô ấy.

- Vâng!

Lục công chúa nhìn Tần Thiên, vẻ mặt lộ ra sự thoả mãn, tựa vào lồng ngực của Tần Thiên, sau đó cô ấy lại lo lắng mà hỏi.

- Tần Thiên, huynh nói có phải phụ hoàng bị người của Khương gia giết chết hay không?!

- Chắc có lẽ không, hiện tại không có bất kỳ tin tức gì, nói lên phụ thân của muội không có việc gì. Muội yên tâm đi, phụ thân của muội có thể lên làm hoàng đế, đương nhiên không đơn giản, sẽ không đơn giản như vậy mà đã bị giết chết. Muội không cần lo lắng, đợi ngày mai, chúng ta tiến vào Hoàng thành, diệt sát đám người tạp chủng bọn chúng, báo thù cho thúc thúc của muội, và báo thù cho tất cả người đã bị giết dưới tay bọn chúng!

Tần Thiên nhìn xuống Lục công chúa nói.

- Khương gia cường đại như vậy, huynh có nắm chắc sao?!

Lục công chúa có chút bận tâm.

- Muội còn chưa tin ta sao?!

Tần Thiên cười nói.

Lời này vừa ra tới, trong nội tâm của Lục công chúa lập tức run lên, mặt lộ vẻ xấu hổ, ngẩng đầu nhìn Tần Thiên nói:

- Tần Thiên, thật xin lỗi, ngày đó huynh đột nhiên biến mất, ta còn tưởng rằng huynh đã vứt bỏ ta, thì ra huynh phải đi tìm cứu binh. Thật sự xin lỗi, ta đổ oan cho huynh rồi!

Tần Thiên nghe thấy lời Lục công chúa nói, lại mỉm cười, không để ý, mở miệng nói:

- Cũng trách ta, lúc ấy quá vội vàng, không kịp nói một tiếng cho muội biết. Hơn nữa ta đã đoán chừng thời gian sai lầm, ta cho rằng nửa đêm có thể trở về, không nghĩ tới đã nhắm sai thời gian, tìm kiếm trọn vẹn hơn nửa đêm, mới rơi vào tình cảnh như thế, ai... !

Tần Thiên thở dài.

- Huynh không cần tự trách bản thân!

Lục công chúa đưa tay chặn miệng của Tần Thiên nói.

Tần Thiên nhìn Lục công chúa, thò tay đem tay của cô ấy lấy ra, nói:

- Thời gian qua rồi cũng đã qua rồi, thứ mất đi cuối cùng cũng mất đi, sẽ không bao giờ quay trở lại, chúng ta phải để mắt ở tương lai. Muội muốn tâm trạng được thả lỏng, thì hãy nhìn về phía ngày mai. Chúng ta phải báo thù cho người thân đã mất, chứ không phải là ý chí tinh thần sa sút, hiểu rõ chưa?!

- Vâng, ta biết rõ, chỉ là, trong lúc nhất thời ta không bỏ xuống được!

Lục công chúa hiểu rõ Tần Thiên là muốn khích lệ cô ấy, không muốn cô ấy cứ mãi nghĩ đến cái chết của Mặc Kiến Hồng, muốn cô ấy buông bỏ, nhưng loại sự tình này há lại nói buông có thể buông được.

- Từ từ sẽ được!

Tần Thiên nhìn Lục công chúa âu yếm nói, ôm lấy cô ấy thật chặt, hai người ôm nhau, im lặng, cứ như vậy, không nói một lời nào. ...

Bình Luận (0)
Comment