Sống Cùng Biểu Tỷ (Dịch Fulll)

Chương 1557 - Chương 1562: Trận Chiến Đầu Tiên

 Chương 1562: Trận Chiến Đầu Tiên Chương 1562: Trận Chiến Đầu Tiên Chương 1562: Trận Chiến Đầu Tiên

Tần Thiên nghe thấy Khương Thế Hùng ở đối diện mở miệng đã mắng chửi người, tỏ vẻ không quan tâm, mở miệng kêu ca.

- Ta tế luôn điện mẹ của ngươi bên cạnh! Con mẹ nhà ngươi đớp c*t à, miệng thúi như vậy, há miệng ra đã mắng chửi người khác. Con mẹ nó ngươi có phải là do con người nuôi dưỡng hay không, ta nhìn ngươi ngược lại là do súc sinh nuôi dưỡng, phải hay không?! Phải cha ngươi cũng với chó cái hay heo mẹ giao phối với nhau, nên đẻ ra ngươi hay không, dám mắng vợ của ta, mả mẹ nhà ngươi đợi ngươi tới mà tế, thứ ngu dốt!

Tần Thiên đối với kẻ thù địch của hắn từ trước đến nay đều hào phóng, không keo kiệt mà kêu ca mắng chửi, chân thật mắng chửi.

Lời nói này vừa ra tới, ngoại trừ đám đệ tử Tần gia nghe không hiểu, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người. Nhất là Lục công chúa, không nghĩ tới Tần Thiên còn có một mặt thô tục giống như này, mắng chửi người toàn bộ đều là thô tục, không có một câu tốt. Nhưng Lục công chúa lại cực kỳ cao hứng, bởi vì Tần Thiên hiển nhiên là bảo vệ cô ấy, mặc kệ Tần Thiên thô tục như thế nào, chỉ cần là bảo vệ cô ấy, vì cô ấy, Lục công chúa đều rất cao hứng.

- Tần Thiên, huynh quá tuyệt vời!

Hàn Cẩn Huyên nhìn sang Tần Thiên trực tiếp giơ ngón tay cái lên nói. Cô ấy cứ mãi ở trong núi, từ nhỏ tiếp nhận giáo dục thánh nhân chính thống, đối với phương thức mắng chửi người thô tục như thế của Tần Thiên lần đầu tiên cô ấy nghe được, cảm giác cực kỳ mới lạ, nghe rất là thích thú.

Hai tên tùy tùng thì âm thầm kêu khổ, lo sợ tiểu thư của bọn hắn sẽ học xấu.

Khương Thế Hùng bên kia hơn nửa ngày mới phục hồi lại tinh thần, sắc mặt tái nhợt, vô cùng phẫn nộ. Tần Thiên rõ ràng dám như thế nhục mạ người nhà của hắn, lẽ nào lại như vậy, quá bỉ ổi, quá vô sỉ, quá hạ lưu.

- Vô liêm sỉ! Ngươi dám dùng ngôn ngữ hạ lưu như thế vũ nhục ta, ngươi muốn chết phải không?!

Khương Thế Hùng phẫn nộ chỉ vào mặt Tần Thiên quát tháo, toàn thân đều phát run, nộ khí không nhẹ. Phía sau nguyên một đám đệ tử Khương gia càng nhịn không được muốn lao tới chém chết Tần Thiên, chỉ tiếc Khương Thế Hùng còn chưa có hạ mệnh lệnh.

Tần Thiên nhìn thấy bộ dạng nộ khí kia của Khương Thế Hùng, không cần nói trong nội tâm cực kỳ cao hứng, sắc mặt lạnh lẽo, tiếp tục mắng chửi nói:

- Muốn chết?! Con mẹ ngươi mới muốn chết, thứ ngu si, ngươi đi ra bên ngoài chỉ biết hô hào, còn biết cái gì khác, mò mẫm ồn ào. Có bản lĩnh cứ tới đây cắn ta đi, đến đây, lão tử cho ngươi cắn vào bên dưới, ngươi muốn không, thấy khát nước không?

Tần Thiên chỉ vào phía dưới của hắn, trần trụi nhục mạ Khương Thế Hùng, là đàn ông cũng biết đây là có ý gì.

Không cần bàn, Khương Thế Hùng chắc chắn vô cùng tức giận, sắc mặt xanh ngắt lại giống như rau hẹ tươi, chỉ vào Tần Thiên, nói không ra lời:

- Ngươi... Ngươi... Ngươi tìm...

- Ta cái gì mà ta, ta không phải ba của ngươi, ngươi đừng quỳ với ta. Lão tử cũng không loại người có đứa con tạp chủng lớn như ngươi, cũng sẽ không lấy cái tên não tàn như ngươi, cái gì Khương Thế Hùng. Lấy tên như vậy trắng ra sợ người khác không biết Khương gia các ngươi nhiều thế hệ đều thu lấy gấu đen. Thiệt là, tốt không muốn lại muốn xấu, không biết xấu hổ!

Tần Thiên tiếp tục mắng chửi Khương Thế Hùng, cái miệng cái kia của hắn đã có thể so với người đàn bà chanh chua chửi đổng.

Lục công chúa và Hàn Cẩn Huyên bên cạnh nghe được đều mở miệng cười to, hai tên tùy tùng bên cạnh cũng thế nhịn không được nở nụ cười. Tần Thiên thật đúng là hung ác, không muốn chỉ tổn hại người, mà còn trực tiếp tổn hại cả nhà người ta. Ngàn vạn lần không nên chọc vào Tần Thiên, nếu không, đánh không chết hắn, có thể bị hắn chửi đến thổ huyết mà chết.

Giờ phút này, Khương Thế Hùng đối với Tần Thiên, cũng nhịn không được nữa, chỉ vào Tần Thiên phẫn nộ quát:

- Tần Thiên, hôm nay, ta nhất định phải giết ngươi, tất cả mọi người không được hành động, tất cả lui ra phía sau, ta muốn tự tay chém giết tên tiểu tử cuồng vọng bỉ ổi tiểu tử!

Khương Thế Hùng giận dữ nói, liền phân phó cho người của Khương gia không được động thủ, muốn đích thân chém giết Tần Thiên. Nói xong cả người trực tiếp nắm lấy chiến kiếm màu bạc nhanh chóng hướng đến tấn công Tần Thiên.

Tần Thiên nhìn thấy, vung tay lên, ý bảo tất cả mọi người trở lại trên chiến thuyền, nhanh chóng rút thanh đồng chiến kiếm ra, nhìn Khương Thế Hùng giết tới, cả người nghênh đón Khương Thế Hùng.

- Tần Thiên, đi chết đi!

Khương Thế Hùng phẫn nộ quát, đem thực lực của bản thân hoàn toàn bạo phát ra, một kiếm hung hăng chém vào đầu của Tần Thiên, khuôn mặt phẫn nộ đều móp méo, giống như bị người vặn lệch đi.

Tần Thiên không chút quan tâm Khương Thế Hùng, tỏ vẻ rất nhạt định, chiến kiếm trong tay nhanh chóng hướng về phía hắn hung hăng nghênh tiếp.

Lập tức, chiến kiếm của hai người đụng vào nhau.

- Bành!

Lúc này, chiến kiếm của Tần Thiên, lại một lần nữa không hề ngoài ý muốn đã trực tiếp chém cho chiến kiếm của tướng địch gãy đoạn, hai người lập tức sát bên người mà qua.

Khương Thế Hùng nhìn chiến kiếm trong tay mình, cả người đều choáng váng, thượng phẩm chiến kiếm cứ như vậy bị Tần Thiên một kiếm cho chém đứt, hoang mang thầm nghĩ:

- Đã có chuyện gì xảy ra, đây là nằm mơ sao, ảo giác sao, điều này sao có thể. Đây chính là thượng phẩm chiến kiếm, như thế nào nói đoạn đã đoạn, chuyện đùa gì vậy, đây cũng không phải là hàng thông thường a...

Người của Khương gia đứng ở phía xa, dùng sức văn vê liếc tròng mắt nhìn chiến kiếm trong tay Khương Thế Hùng, toàn bộ đều choáng váng, thầm nghĩ chuyện gì xảy ra, như thế nào chiến kiếm của thiếu gia bọn hắn lập tức đã gãy, chuyện này thật không có đạo lý.

- Đã gãy rồi, nghèo luôn, nhìn thấy bộ dáng khốn khổ của người kìa. Chỉ là một thanh chiến kiếm đã gãy mà thôi, lại muốn khóc, nghe lời, đừng khóc, đợi chút nữa ta mua ít thịt xương đầu cho ngươi ở nơi hẻo lánh chậm rãi liếm láp ăn nha!

Đầu sỏ gây nên chuyện Tần Thiên ở phía xa, nhìn thấy Khương Thế Hùng ngẩn người rất là bình tĩnh mà nói.

- Ha ha ha ha... !

Hàn Cẩn Huyên và Lục công chúa lại một lần nữa cười phá lên. Chỉ cần Tần Thiên há mồm, thật sự là tổn hại người khác tới cực điểm.

Khương Thế Hùng mới hồi phục lại tinh thần, nhìn lại chiến kiếm trong tay của hắn, xác thực đã bị gảy, tuyệt đối không phải là cảm giác nhầm lẫn, liền phẫn nộ xoay người, không nói hai lời liền nhào tới chỗ Tần Thiên.

- Vô liêm sỉ, ta muốn giết chết ngươi, dám chém đứt chiến kiếm của ta!

Khương Thế Hùng nổi giận trực tiếp huy động nắm đấm hung hăng nện về phía Tần Thiên, thực lực cảnh giới bảy sao cấp hai hoàn toàn bộc phát, cực kỳ đáng sợ.

Tần Thiên nhìn thấy bộ dạng phát tiết của Khương Thế Hùng, vẫn rất bình tĩnh, từ từ thu chiến kiếm trong tay lại.

- Không có vũ khí nha, lão tử muốn nhường ngươi một chút, để cho người khác không nói lão tử cầm gậy đánh chó, truyền đi không dễ nghe chút nào!

Tần Thiên lại chăm chọc nói, nói xong quát nhẹ một tiếng, rất nhanh một con Thanh Ưng màu đỏ như máu quấn quanh ở trên tay của hắn, đồng thời mở ra lực lượng dị năng, đuổi giết Khương Thế Hùng.

- Xíu... uuu!

- Xíu... uuu!

Hai người tốc độ đều cực kỳ nhanh, trong nháy mắt đã vọt tới trước mặt, song song ra quyền. Giờ khắc này, đột nhiên Tần Thiên biến mất ngay trước mặt Khương Thế Ly, tất cả mọi người chứng kiến cũng choáng váng. Khương Thế Hùng giống như nằm mộng, không biết Tần thiên đã đi đâu, mà khí tức vẫn còn.

- Chết đi!

- Oanh!

- A!

Khương Thế Hùng còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, lồng ngực của hắn đã bị một kích nặng nề. Tần Thiên biến mất lần nữa xuất hiện ở trước mặt Khương Thế Hùng, biến mất không đến một giây, Khương Thế Ly lập tức ngây người, một quyền hung hăng đập vào ngực của hắn.

Chỉ một thoáng, cả người Khương Thế Hùng còn chưa phục hồi lại tinh thần, chính xác cả cơ thể đã rơi xuống mặt đất.

- Ầm ầm ầm!

Khương Thế Hùng bị đánh rơi vào trong rừng cây, khiến cho một cây đại thụ bị đụng nát, cả người trùng trùng điệp điệp nện trên mặt đất, trực tiếp đem mặt đất ném ra một cái hố to rộng vài chục thước, cả người rơi thật sâu vào bên trong cái hố.

- Phốc!

Trong miệng của Khương Thế Hùng phun ra một ngụm máu tươi, nếu không phải có áo giáp bảo hộ, một quyền của rồi của Tần Thiên chỉ e là trực tiếp khiến cho hắn bị trọng thương.

Bình Luận (0)
Comment