- Nhưng bây giờ Mặc Kiến Văn tìm được một đứa con rể mạnh như thế, tương lai của tứ gia chúng ta sau này chỉ sợ sẽ không dễ chịu cho lắm. Không biết Mặc Kiến Văn có mượn thế lực của Tần Thiên diệt trừ chúng ta hay không, nếu là như thế thì sẽ phiền toái, chúng ta được sớm có dự định cho thỏa đáng!
Tống gia chủ nói.
- Đúng vậy, đó là một vấn đề, hiện tại Mặc Kiến Văn bên kia lại chưa có động tĩnh gì, nhưng ta đoán chừng rất nhanh sẽ có. Chúng ta hãy tranh thủ thời gian thương lượng ra một đối sách!
Gia chủ Cách gia cũng nói.
Chuyện Mặc Kiến Văn trở về và cường thế của Tần Thiên khiến cho bọn hắn cảm giác được áp lực vô cùng lớn. Đây là chuyện chưa từng có qua, cả đám đều lo lắng Mặc Kiến Văn sẽ thừa cơ ra tay diệt đi gia tộc của bọn hắn.
- Ta thấy thế này, không bằng chúng ta đi trước dò xét ý của bọn hắn, xem bọn hắn phải hay là không muốn động thủ với chúng ta. Nếu thật sự là như vậy, chúng ta đây có liều cái mạng này, cũng phải cùng bọn hắn liều mạng ngươi chết ta sống. Nếu là không có lòng muốn diệt trừ chúng ta, chúng ta đây sẽ giống như lúc trước, chỉ là không áp bách Mặc Kiến Văn là được rồi. Ta nghĩ Mặc Kiến Văn cũng sẽ không làm gì với chúng ta, chư vị cảm thấy đề nghị này của ta như thế nào?
Gia chủ Vu gia mở miệng nói.
- Ừm, đề nghị này của Vu gia chủ rất tốt, trước tiên chúng ta có thể đi dò thám. Nhưng mà chúng ta sẽ đi gặp mặt ai, Tần Thiên hay là Mặc Kiến Văn?
Tống gia chủ đưa ra một vấn đề khó khăn cho đám người bọn hắn.
Có thế lực lớn mạnh là Tần Thiên, gặp Tần Thiên đương nhiên, nhưng muốn diệt bọn hắn tất nhiên là Mặc Kiến Văn, theo đạo lý nên đi gặp mặt Mặc Kiến Văn. Gặp đồng thời cả hai, chuyện này tất nhiên là không thể nào, cho nên, gặp ai cũng là một vấn đề, một lần nữa khiến cho bọn hắn rất buồn rầu. ...
Tần Thiên bên này.
Giờ phút này, một đoàn người đang ở ngoài cửa chờ, căn bản không biết tứ đại gia tộc đang cảm thấy buồn rầu vì chuyện của bọn hắn.
Quá trình thay máu đã đã diễn ra cả một buổi sáng, vẫn không có một chút tin tức gì, không biết như thế nào, cả đám đều rất sốt ruột. Nhất là Lục công chúa, từ đầu đến cuối đều nắm thật chặt tay của Tần Thiên, cực kỳ khẩn trương.
Ngược lại Tần Thiên không có khẩn trương như vậy, đợi cả một buổi sáng, khẩn trương cũng phải thư giãn xuống.
Nhàn rỗi nhàm chán, Tần Thiên hết nhìn đông lại nhìn tây, nhìn thấy thái giám đứng bên cạnh, con mắt không khỏi sáng ngời. Thái giám hắn đã từng biết qua không ít, nhưng mà thái giám thời cổ đại lại là lần đầu tiên hắn nhìn thấy, rất là hiếu kỳ, vì vậy mở miệng hỏi:
- Này Tiểu công công, ngươi luyện võ Quỳ Hoa Bảo Điển sao?
- A... Tần đại nhân đây là ý gì, nô tài không hiểu!
Thái giám nhìn Tần Thiên nghi ngờ nói.
- Đông Phương Bất Bại là tổ tông của ngươi à?
Tần Thiên bông đùa hỏi tiểu thái giám.
- Không phải, tổ tông của nô tài họ Trương!
Tiểu thái giám thành thật trả lời.
- Biển công công là người quen của ngươi sao?
Tần Thiên lại tiếp tục hỏi.
- Nô tài không biết!
Tiểu thái giám trả lời.
- Vậy ngươi sẽ Hóa Cốt Miên Chưởng sao?
Tần Thiên lại hỏi.
- ... Nô tài sẽ không!
Thái giám nhìn Tần Thiên, cái trán bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, không biết Tần Thiên đang muốn làm gì.
Tần Thiên nhìn hắn, nghĩ nghĩ, lần nữa hỏi:
- Lý Liên Anh là người thân thích của ngươi chăng?
Tần Thiên lại nghĩ ra thêm một cái tên khác để hỏi.
- Tần đại nhân, nô tài không có người thân thích!
Tiểu thái giám giải thích nói.
- À, vậy Triệu Cao thì sao?
Tần Thiên lại tiếp tục hỏi.
- Không phải!
Tiểu thái giám mặt lạnh trả lời.
- Ngụy Trung Hiền thì sao?
Không biết Tần Thiên đã đọc qua bao nhiêu sách Trung Hoa cổ hay là xem qua bao nhiêu bộ phim cổ trang, cứ liên tục nghĩ ra những cái tên mà hỏi tiểu thái giám.
- Không biết!
Tên thái giám vô cùng mệt mỏi với Tần Thiên, trả lời.
- Sặc, cái gì cũng không biết, người thân thích cũng không có, ngươi còn làm thái giám gì. Đến đây, cởi quần ra xem, để ta nhìn phía dưới của ngươi có bộ dạng gì!
Hỏi đến đây Tần Thiên cũng cảm thấy vô cùng bất lực mà đưa ra chủ ý không hay ho gì với tên tiểu thái giám.
Tên thái giám cũng không biết nói gì cho phải nữa.
- Tần Thiên, không được hồ đồ!
Lục công chúa bên cạnh thật sự là nghe không nổi nữa, giật lấy cánh tay của Tần Thiên, để cho hắn không làm khó xử vị công công này nữa. Làm gì có người nào lại kêu gia nhân của mình cởi quần ra.
- Khục khục... Chuyện này, ta chỉ muốn làm cho không khí bớt ảm đạm mà thôi!
Tần Thiên lúng túng nói.
Tên công công kia nhìn Tần Thiên mà sắp khóc, thầm trách:
- Vãi chưởng, hỏi một đống chuyện trên trời dưới biển, ai mà biết được. Nếu lão tử có người thân thích, cái gì cũng biết, thì sao phải cắt mất đi thứ phía dưới mà làm thái giám.
May mắn thay, bọn người Bạch Linh bên cạnh nghe không hiểu ngôn ngữ của Đại Yến hoàng triều, bằng không mà nói, chắc hẳn đã cười phun nước bọt. ...
Quá trình thay máu kéo dài suốt một ngày, trước hoàng hôn, rốt cuộc cũng hoàn tất.
Cửa phòng mở ra, Tần Vô Phong với vẻ mặt mệt mỏi từ bên trong đi ra, nhìn Tần Thiên nói:
- Thành công rồi, không được làm quấy rầy ông ấy, để cho ông ấy tĩnh dưỡng một hai ngày, ta cũng phải đi nghỉ ngơi một chút!
- Thái thượng trưởng lão đã khổ cực!
Tần Thiên vội vàng nói, liền đem tin tức nói cho Lục công chúa để cô ấy khỏi phải chờ mong thêm nữa.