Tần Thiên nhìn điện thoại thì thấy đã 5 giờ, liền cáo từ hai mẹ con Lý Phỉ Nhi. Sau khi đi ra ngoài liền gọi cho Tiêu Du báo nàng ấy biết Lý Phỉ Nhi bị thương, rồi đi tới phòng bệnh của Triệu Tiểu Nhã, dự định nói với nàng chuyện của Lý Phỉ Nhi.
Mới vừa tới cửa, bất ngờ thấy Triệu Tiểu Nhã đã thay đổi một bộ trang phục bình thường từ phòng bệnh đi ra, bộ dạng lén lút, nhìn ngang ngó dọc xung quanh, kết quả là vừa thấy Tần Thiên, tức thì sợ hết hồn.
- Tiểu Nhã, em đây là đang định làm gì vậy?
Tần Thiên nghiêm túc nhìn Triệu Tiểu Nhã, không cần phải đoán, khẳng định là Triệu Tiểu Nhã muốn trốn viện.
- Hì hì, Tần Thiên ca ca, ta chỉ muốn đi vệ sinh thôi mà...
Triệu Tiểu Nhã liền lập tức ôm cánh tay Tần Thiên, cười híp mắt nói.
- Thật thế sao, đi WC mà cũng cần phải thay quần áo hả?
Tần Thiên tức giận nhìn Triệu Tiểu Nhã hỏi.
- Được rồi mà, Tần Thiên ca ca, em ở trong bệnh viện rất buồn chán mà di động của người ta thì bị nữ nhân chết tiệt kia ném vào nhà cầu rồi. Em muốn đi ra ngoài mua cái mới.
Triệu Tiểu Nhã nói với bộ dạng vô cùng đáng thương.
- Điện thoại mất vậy trong tay em đang cầm cái gì vậy?
Tần Thiên nhìn cái điện thoại trong tay nàng kỳ quái hỏi.
- Cái này là mẹ đưa cho em, không có trò chơi, em muốn đi mua điện thoại mới. Tần Thiên ca ca hay anh dẫn em đi được không?
Triệu Tiểu Nhã ôm lấy cánh tay Tần Thiên nói với giọng cầu khẩn. Tần Thiên nhìn nàng, phát hiện vết thương trên mặt đã tốt hơn nhiều. Mình vừa lúc phải đón Sở Tương Tương tan học , coi như cũng có thời gian.
- Vậy được rồi
Tần Thiên đồng ý. Triệu Tiểu Nhã nghe vậy nhất thời mừng rỡ, lặp tức ôm lấy hắn hung hăng hôn một cái rồi kéo hắn đi gặp bác sĩ. Tần Thiên nói với bác sĩ một tiếng, rồi dẫn Triệu Tiểu Nhã rời khỏi bệnh viện, lấy xe nhằm hướng đại học Quang Châu đi tới.
Rất nhanh, hai người đã tới cổng trường đại học Quang Châu. Xuống xe, cả hai trực tiếp đi về phía Hộ sĩ Học viện. Vừa tan học không lâu nên có rất nhiều người đi từ trong ra, Sở Tương Tương đang chờ ở cửa, thấy Tần Thiên đến thì lặp tức chạy lại.
- Tần Thiên, điện thoại di động của em hỏng mất rồi, em muốn đi mua cái mới.
Sở Tương Tương nói với Tần Thiên, lấy điện thoại của mình ra, màn hình điện thoại đã bị nứt vụn.
- Wow, Tương Tương tỷ tỷ, điện thoại của em cũng hỏng rồi, em cũng muốn mua một cái, vậy chúng ta cùng đi nhé!
Triệu Tiểu Nhã hưng phấn rồi.
- Ah, thật là trùng hợp, cùng đi nào!
Sở Tương Tương cười nói, tiếp đó liền ôm tay trái Tần Thiên. Kết quả là hắn hai bên ôm hai đại mỹ nữ nghênh ngang bước ra ngoài. Gần đại học Quang Châu có rất nhiều cửa hàng điện thoại di động, ba người liền lập tức nhằm hướng đó đi tới.
- Tương Tương tỷ tỷ, chúng ta vào Apple store nhé!
Triệu Tiểu Nhã chỉ tay vào Apple store nói, rồi lặp tức lôi kéo Sở Tương Tương hướng về phía đó đi tới.
Trong cửa hàng, thấy có khách đến, nhất là hai đại mỹ nữ, một nhân viên lặp tức tiến lên đón tiếp, mỉm cười với hai người, không hề chú ý đến Tần Thiên ở đằng sau, nhiệt tình giới thiệu sản phẩm với hai nàng.
Tần Thiên thì đứng một bên im lặng nhìn, hắn chưa từng dùng điện thoại Iphone, cho nên hắn muốn xem thử một chút, liền đưa tay hướng một chiếc Iphone 5 trưng bày định cầm lên xem.
- Đừng động vào!
Bất ngờ, bên cạnh vang lên một tiếng quát, cánh tay Tần Thiên chưa kịp chạm vào chiếc điện thoại liền bị đẩy ra. Một gã nhân viên cửa hàng nhìn hắn với vẻ mặt khinh thường, hiển nhiên, kẻ đó thấy bộ dạng Tần Thiên bình thường, lập tức cho rằng chỉ là người lao động bình thường. Người như thế sao có khả năng mua được Iphone. Vì thế tên nhân viên kia tự nhiên không cho Tần Thiên chạm vào điện thoại.
- Ngươi có ý gì? Tại sao lại đẩy ta ra?
Tần Thiên khó chịu nhìn nhân viên kia nói.
- Hừ! Ngươi muốn gì, quỷ đói như ngươi mua nổi điện thoại sao, mua không nổi cũng đừng có chạm vào, vạn nhất mà làm hỏng, ngươi làm sao bồi thường được đây, đây là điện thoại Iphone, công nghệ của Mỹ , không phải là hàng chợ mấy trăm đồng đâu, hiểu không?
Tên nhân viên vẻ mặt xem thường nhìn Tần Thiên nói.
Hai nàng Sở - Triệu bên cạnh thấy thế, lập tức khó chịu, vừa muốn nói lại bị Tần Thiên dùng ánh mắt ngăn lại, cái loại mắt chó coi thường người khác, Tần Thiên vốn rất ghét, nhất định phải dạy cho hắn một bài học.
- Ngươi dựa vào cái gì nói ta không mua được?
Tần Thiên không phục nhìn nhân viên kia nói!
- Dựa vào cái gì à? Nhìn ngươi xem, quần áo vừa nhìn liền biết đó là hàng vỉa hè, không có tiền mua quần áo, còn muốn mua Iphone. Ngươi bán thận đi may ra mới đủ đó!
Tên đó khinh thường nhìn Tần Thiên.
- Hừ! Mày đúng là không coi ai ra gì , cho mày một cơ hội, lặp tức xin lỗi tao, nếu không mày sẽ phải hối hận về lời vừa nói!
Tần Thiên nhìn gã nhân viên lạnh lùng nói. Tên nhân viên sửng sốt, ngay sau đó hắn liền chỉ vào Tần Thiên phá lên cười ha ha.
- Tiểu tử, mày cho rằng mày là ai, lấy gì mà uy hiếp tao. Quỷ đói mà cũng biết uy hiếp sao, ta chết cười mất, mau về đi, nếu không tao gọi bảo an đá đít ngươi ra!
Gã nhân viên khinh thường nhìn Tần Thiên.
- Tốt lắm, mày đã hết cơ hội.
Tần Thiên nhìn hắn lạnh lùng nói, tiếp đó lấy ra điện thoại, bấm số gọi Phong Tử. Nhân viên cửa hàng thấy Tần Thiên gọi điện chẳng thèm để ý, lại tiếp tục hướng Sở Tương Tương và Triệu Tiểu Nhã giới thiệu, nhưng hai nàng là không đếm xỉa tới hắn, mà lại đi về phía Tần Thiên làm gã nhân viên kia giật mình.
Nhưng sự việc kế tiếp lại càng làm cho hắn giật mình hơn, thậm chí là hoảng sợ. Mười lăm phút sau, Phong Tử mang theo mười người Thiên bang tới, mỗi người cầm một cái bao to, trực tiếp đi vào cửa hàng.
- Ta muốn mua một trăm cái Iphone.
Tần Thiên nói với nhân viên vừa rồi, vung tay một cái nói:
- Phong Tử, đem tiền đổ ra, để cho bọn hắn đếm.
Lặp tức mười thành viên Thiên bang mở bao đem đổ ra, trong bao toàn tiền từ trong bao ập ra ngoài, những nhân viên trong cửa hàng liền tròn mắt miệng há hốc. Nháy mắt trong cửa hàng đã ngập hàng đống tiền. Tất cả đều là tờ một tệ bị nhăn nhúm, nhìn qua đã biết mới bị người ta cố ý tạo thành.
Mọi người trong cửa hàng lập tức choáng váng, rất nhiều người đi qua cũng bị hấp dẫn, ào tới cầm di động bắt đầu chụp ảnh, bàn tán liên tục.