- Vô lượng thọ Phật... Cuối cùng cũng không có việc gì!
Trương Tứ Phong thở dài một hơi, đem quan tài thu vào. Tần Thiên quan sát xung quanh, rất là nghi hoặc, thầm nghĩ:
- Những dấu móng vuốt này giống hệt dấu móng vuốt trên mấy ngọn núi xuất hiện bên trong thế giới của Phần Tiên Tông, như vậy nó chính là một trong hung thủ tiêu diệt Phần Tiên Tông. Đây còn là sự việc diễn ra hơn vạn năm, trên vạn năm nữa à, đây là yêu thú gì chứ, có thể còn sống trên vạn năm. Cao thủ cảnh giới chín sao cũng không có tuổi thọ quá chín trăm năm, con yêu thú này cũng quá nghịch thiên. Nhưng có thể sống lâu đến như vậy, đến cùng nó là thứ gì.
Tần Thiên rất muốn bay vào trong tầng mây mù kia xem thử, rốt cuộc là loại yêu thú nào.
- Vô lượng thọ Phật... Tần huynh, không hay, bọn hắn đã đến, chúng ta chạy mau!
Tần Thiên đang nghĩ ngợi, đột nhiên Trương Tứ Phong tiến đến đưa ngón tay chỉ cho Tần Thiên thấy phía xa nói. Tần Thiên lập tức nhìn sang, chứng kiến một tên trong hai tên cao thủ cảnh giới tám sao đã đi cùng với bọn người thái tử Đông Thắng đang từ đằng xa bay tới. Chính là tên cao thủ cầm côn sắt trong tay, giờ phút này hắn rất là chật vật, toàn thân rách rưới, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Tên này chỉ có một mình hắn bay tới, bọn người thái tử Đông Thắng cũng không có xuất hiện.
- Chạy cái gì chứ, hắn chỉ có một mình, sợ cái bướm á, chúng ta nên giết chết hắn!
Tần Thiên nhìn sang Trương Tứ Phong nói.
Trương Tứ Phong nghĩ ngợi:
- Cũng đúng, cạnh mình còn có hai mỹ nữ cao thủ siêu cấp, hắn chỉ là một tên cao thủ cảnh giới tám sao...
Nghĩ tới đây, Trương Tứ Phong nhanh chóng bắt đầu chửi bới, học theo lời Tần Thiên nói, hướng về phía tên cao thủ cảnh giới tám sao hô lớn:
- Loại ngu dốt nhà ngươi, tới đây, để cho đạo gia ta hỏi một chút về nữ nhân trong nhà của ngươi!
Tần Thiên:
- ... Đạo trưởng, ngươi học xấu!
Tên cao thủ cảnh giới tám sao giờ phút này mới từ trong sương mù bay ra. Bốn người bọn hắn gặp phải bạo tạc nổ tung trước đó về sau đã phân tán, vừa rồi bị móng vuốt cực lớn đuổi giết, thiếu chút nữa chết hết. Trong lúc này, hắn đang nghĩ ngợi như thế nào rời khỏi chỗ quái quỷ này, đột nhiên nghe được giọng nói của tên đạo trưởng, nhanh chóng nhìn qua, phát hiện đạo trưởng và Tần Thiên, không có những người khác, vội vàng lao đến, trên mặt tràn đầy vẻ phẫn nộ.
- Hừ! Hai người các ngươi, không biết sống chết, rõ ràng còn dám khiêu khích ta, muốn chết mà!
Tên cao thủ cảnh giới tám sao cả giận nói, trong tay cầm cây côn sắt to lớn đen kịt, một gậy hung hăng hướng về phía hai người Tần Thiên quét qua, biến thành côn ảnh.
- Lão bà, cô em vợ, mau ra đây cứu ta đi!
Tần Thiên hô lớn, lập tức, Bạch Linh và Thanh Nhi đã xuất hiện.
Chứng kiến côn ảnh giết tới, Bạch Linh trực tiếp hét lớn một tiếng, phát ra một đạo năng lượng màu trắng chướng mắt, nhanh chóng ngăn cản.
- Oanh!
Tiếng nổ cực lớn vang lên, côn ảnh màu trắng rất nhanh bị đánh nát.
- Đến lượt ta!
Thanh Nhi hét lớn một tiếng, hư ảnh con rắn màu xanh to lớn từ trên người cô ấy bay ra, rất nhanh tấn công về phía tên cao thủ cảnh giới tám sao kia.
Tên cao thủ cảnh giới tám sao hoàn toàn không nghĩ tới hai người Bạch Linh và Thanh Nhi lại có mặt ở chỗ này, vừa rồi không thấy được còn tưởng rằng đám người bọn họ đã bị nổ tung làm tách ra. Hiện tại xem ra, Trương Tứ Phong khiêu khích hắn hoàn toàn là vì muốn dẫn dụ hắn tới, giết đi hắn.
- Hòa!
Nhìn thấy hư ảnh rắn màu xanh tấn công, tên cao thủ cảnh giới tám sao vội vàng một gậy hung hăng đập xuống.
Trên bầu trời, cây côn sắt cực lớn đập vào trên đầu con rắn màu xanh, cả hai đều nổ tung, năng lượng đáng sợ mãnh liệt nổ tung bay khắp nơi, mặt đất bị oanh kích vô cùng thê thảm lần nữa lại hứng chịu bạo tạc.
- Chết đi!
Bạch Linh lần nữa ra tay, cả người vọt tới trước mặt tên cao thủ cảnh giới tám sao, một chưởng hung hăng đánh tới.
Tên cao thủ cảnh giới tám sao vừa mới ngăn cản xong công kích của Thanh Nhi, còn không kịp phản ứng, Bạch Linh đã giết tới, căn bản là không kịp ngăn cản, cả người liền bị đánh trúng.
- Oanh!
- A... !
Một tiếng hét thảm vang lên, tên cao thủ cảnh giới tám sao trực tiếp bị nện vào trong đất, ném ra một cái hố to.
- Tên háo sắc, mau đưa kiếm của ngươi cho ta mượn, ta đi băm chết hắn!
Thanh Nhi nhìn về phía Tần Thiên hô.
- Không, ngươi trực tiếp giết thì được rồi, thi thể để cho ta!
Tần Thiên cự tuyệt nói, băm chết hắn còn thế nào hấp thu máu huyết.
- Hừ!
Thanh Nhi bất mãn hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng bay đến chỗ của tên cao thủ cảnh giới tám sao bên kia, Bạch Linh cũng bay theo. Giờ phút này tên cao thủ cảnh giới tám sao đang từ trong hầm bay ra, chứng kiến hai người Bạch Linh lại đuổi giết đến, lập tức không cần suy nghĩ, vội vã chạy trốn.
Nhưng Bạch Linh và Thanh Nhi há sẽ dễ dàng như thế bỏ qua hắn, nhanh chóng truy cản kịp thời, đánh đập tàn nhẫn.
- Rầm rầm rầm!
- Oanh!
- Oanh... !
- A... !
Tiếng nổ lớn và tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, đánh cho một hồi lâu, rốt cuộc cũng ngừng lại. Thanh Nhi và Bạch Linh bay đi, trong tay còn đang nắm lấy thi thể của tên cao thủ cảnh giới tám sao, ném vào trước mặt Tần Thiên, còn cầm đi cây côn sắt đen kịt kia.
Trương Tứ Phong nhìn thấy cảm thấy vô cùng vui mừng, nhanh chóng thò tay bắt lấy, kết quả phát hiện bản thân không cách nào cầm nó lên được, cái cây côn này gần như có cân nặng ngàn vạn, vô cùng nặng nề.
- Vô lượng thọ Phật... Nặng quá!
Trương Tứ Phong mặt đều nghẹn đỏ lên, không có thể nhấc lên được.
- Đạo trưởng, đây là của ta, ngươi không có phần, đi qua một bên!
Tần Thiên nói xong thò tay bắt lấy côn sắt, nâng lên nhưng dường như không chút động đậy. Sau đó Tần Thiên lập tức sử xuất ra khí lực lớn nhất của bản thân, rốt cuộc cũng miễn cưỡng cầm được cây côn này nhấc lên.
- Sặc! Nặng như vậy sao, cầm được cũng không biết dùng như thế nào?!
Tần Thiên lầu bầu nói.
- Cây côn này nặng tối thiểu tám ngàn cân, căn bản chàng không dùng được. Hơn nữa, cây côn này phẩm chất còn không bằng chiến kiếm của chàng, chàng có nó cũng không có gì để dùng!
Bạch Linh nói.
- Nói cũng đúng, thu lại bán lấy tiền là được rồi!
Tần Thiên cười híp mắt nói, trực tiếp đưa vào bên trong tiểu thế giới của hắn.
- Vô lượng thọ Phật, Tần huynh, ngươi như thế nào có thể như vậy, ta cũng có phần, không được, chiếc nhẫn ta cũng muốn!
Trương Tứ Phong hét lớn, thò một tay đoạt lấy chiếc nhẫn của tên cao thủ cảnh giới tám sao. Tần Thiên cũng lười tranh chấp với hắn, miễn cho Trương Tứ Phong tự sát.
- Đi, chúng ta trước rời khỏi nơi này!
Tần Thiên nhìn mọi người nói, thu hồi cỗ thi thể kia, sau đó bốn người bọn họ chọn một phương hướng bay đi, tìm kiếm biện pháp đi ra ngoài.
Bốn người Tần Thiên vừa bay không được bao lâu, một lần nữa nghe thấy tiếng nổ vang ầm ầm, móng vuốt cực lớn xuất hiện lần nữa, đang đuổi giết một người. Nhìn kỹ, chính là tên cao thủ cảnh giới tám sao còn lại, giờ phút này đang nhanh chóng bay về phía bốn người Tần Thiên bên này, đằng sau có mấy chục cái móng vuốt cực lớn đuổi giết hắn.
- Đạo trưởng, quan tài, Linh Nhi, Thanh Nhi, đi vào!
Tần Thiên vội vàng hô lớn, cực kỳ nhanh chóng đem Thanh Nhi và Bạch Linh thu vào trong tiểu thế giới. Tên đạo trưởng thì nhanh chóng lấy ra quan tài, hai người che chắn ở trên đầu, núp ở bên dưới.
- Ầm ầm ầm!
- Ầm ầm ầm... !
Tiếng nổ vang cực lớn không dứt bên tai, giờ phút này, tên cao thủ cảnh giới tám sao dốc sức liều mạng chạy trốn, cả người sắc mặt đều trợn nhìn, những cái móng vuốt này quá kinh khủng, không biết là vật gì.
- Bành!
- A... !
Một cái móng vuốt từ trên trời giáng xuống, trực tiếp đập vào người tên cao thủ cảnh giới tám sao đang bỏ chạy, rất nhanh đã đập cho hắn bay vào dưới mặt đất. ...