Vô số khỉ quái thú hướng về phía Trương Tứ Phong. Giờ phút này, Trương Tứ Phong, một lần nữa bắn ra hỏa lực, lần nữa khí thế hung mãnh lên.
Miệng súng tiểu liên bắn ra vô số đạn lửa màu xanh da trời kịch liệt, viên đạn nhanh chóng bắn phá lũ khỉ quái thú kia.
- Đột đột đột... !
- Két... !
- Két... !
- Két... !
Lũ khỉ quái thú phát ra vô số tiếng kêu thê thảm, số lượng quá mức dày đặc. Kết quả một phát bắn của Trương Tứ Phong lũ khỉ quái thú đều bị bắn xuyên qua, xoạch xoạch rơi xuống, giống như trời mưa, cảnh tượng cực kỳ đồ sộ.
Thân thể Tần Thiên dán vào trên vách đá, trong tay xuất hiện rậm vô số tơ nhện trong suốt, trên chân cũng thế, giúp cho hắn bám chặt vào bên trên. Khoảnh khắc nhảy xuống vừa rồi, Tần Thiên đột nhiên nhớ tới bản thân còn có kỹ năng này, vội vàng sử dụng tơ nhện của bản thân dính vào đứng dựng trên vách đá, may mắn thoát khỏi nghịch cảnh, nếu không đã phải vất vả.
Lấy lại bình tĩnh, Tần Thiên một tay vung lên, vô số tơ nhện trong suốt bắn ra, nhanh chóng quấn quanh vào binh khí trên vách đá mà khi nảy hắn đã lên. Vừa thu lại, cả người giống như ngồi thang máy, duỗi thẳng lên, đã tới bên dưới cái ghế tự chế, một cái xoay người đã đặt mông lên trên, rất nhanh đã ngồi vào vị trí lúc nảy.
- Vô lượng thọ Phật, Tần huynh, ngươi là con nhện sao?!
Trương Tứ Phong nhìn thấy bộ dạng này của Tần Thiên giật mình nói, nhưng Tần Thiên lại không để ý đến hắn.
- Chết đi!
Tần Thiên nhìn vào những con khỉ quái thú kia giận dữ nói, trong tay trực tiếp lấy ra hai khẩu súng tiểu liên ngoài hành tinh, đối với đám khỉ đột biến bên trên mãnh liệt bắn phá.
- Đột đột đột... !
Những viên đạn khủng bố không ngừng bay ra, bắn phá ở trên thân đám khỉ quái thú kia, đánh cho bọn chúng không ngừng kêu thảm, trực tiếp bị bắn cho nát bấy, bốn phía nổ tung, thịt nát bay tứ tung, cảnh tượng cực kỳ thảm khốc. Đã có ổn định hai cái hỏa lực bắn một lượt, những con khỉ này căn bản không có biện pháp tiếp cận hai người Tần Thiên, sau thời gian hơn 10 phút đã bị hai người bọn họ bắn chết mấy trăm con.
Đám khỉ quái thú còn lại bắt đầu điên cuồng chạy trốn, sau khi đồng bọn của bọn chúng chết nhiều như vậy, bọn chúng rốt cục cũng cảm thấy sợ hãi. Nhưng muốn chạy trốn không phải bọn chúng muốn là được, hai người Tần Thiên cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho chúng như vậy. Hai người rất là nhàn nhã ngồi ở trên mặt ghế do binh khí làm thành, đối với đám khỉ quái thú kia tùy ý diệt sát. Những con khỉ đột biến kia tuy có tốc độ rất nhanh, nhưng điều đó so với viên đạn của hai người Tần Thiên vẫn còn thua xa, bị bắn trúng nổ nát bấy. Cuối cùng nhất chỉ có một số nhỏ chạy thoát, cũng không thành vấn đề gì, hai người bọn họ cũng lười truy đuổi bọn nó.
Sai khi giết hết những con khỉ quái thú này, hai người Tần Thiên đều thở dài một hơi, nhất là Trương Tứ Phong. Lúc này đây hai người bọn họ lâm vào hiểm cảnh, nếu không phải có quan tài của hắn còn có cây súng của Tần Thiên đều nghịch thiên, đoán chừng hai người cân khoảng 200-300 con quái thú xong thì dành ra vài giây viết di chúc ở đây rồi.
- Vô lượng thọ Phật, Tần huynh, vừa rồi ta còn tưởng rằng ngươi nhất định đã chết, không nghĩ tới ngươi rõ ràng không chết!
Trương Tứ Phong cảm thấy may mắn nhìn sang Tần Thiên nói.
Tần Thiên mỉm cười, nhìn Trương Tứ Phong nói:
- Đạo trưởng, ngươi có phải rất biết ơn ta hay không, rất cảm kích ta, nếu không như vậy, ngươi đem cái quan tài kia của ngươi đưa cho ta đi!
- Khục khục... Chuyện này, khí trời thật tốt, ha ha, chúng ta nhanh leo lên đi, ở đây quá nguy hiểm!
Trương Tứ Phong liền làm bộ cái gì cũng không biết. Tần Thiên đối với hắn lộ ra vẻ mặt vô cùng coi thường.
Hai người Tần Thiên ngồi ở trên vách đá thở hổn hển mấy hơi, nghỉ ngơi một chút, sau đó một lần nữa xuất phát. Đã có tơ nhện, cả người Tần Thiên đều nhẹ nhõm nhiều hơn, một tay lấy tất cả binh khí thu vào, cả người giống như người nhện Spider Man trong phim điện ảnh, hai tay hai chân dán ở trên vách đá dựng đứng, nhanh chóng bò lên trên đỉnh núi, trong nháy mắt đã đến trên đỉnh núi, Trương Tứ Phong đằng sau nhìn thấy đều bị dọa hỏng.
Trèo được lên núi đỉnh, xem xét, Tần Thiên lập tức mặt lộ vẻ vui mừng, bởi vì giờ phút này trước mắt không phải là một mảnh tro tàn, mà là xuất hiện một mảnh cảnh đẹp to lớn, núi cao đứng vững, rừng nhiệt đới rậm rạp, xanh mơn mởn, sinh khí bừng bừng, hơn nữa tràn đầy linh khí. Nhưng mà ở trước mặt hắn còn có một ít khuyết điểm nhỏ nhặt, chính là, ở đây xuất hiện rất nhiều đầu lâu của con người, tùy tiện quét mắt một vòng đều có thể nhìn ra có ít nhất hơn một ngàn.
Quan sát xong, Tần Thiên liền quay người về phía vách núi nhìn lại, bắn ra số lượng lớn tơ nhện, quấn lấy người Trương Tứ Phong, một tay kéo Trương Tứ Phong đi lên, ném xuống đất.
- Ôi... Vô lượng thọ Phật, đầu của ai vậy!
Trương Tứ Phong nằm rạp trên mặt đất, chứng kiến một đống xương cốt ở trước mặt càng hoảng sợ, cả người lập tức từ trên mặt đất nhảy dựng lên, phóng nhãn xem xét, phát hiện đầu lâu càng nhiều hơn, cả kinh miệng há lớn.
- Như thế nào ở đây có nhiều đầu lâu người như vậy!
- Ta đoán chừng hẳn là người do đám khỉ quái thú giết chết, đều ném vào trên đây!
Tần Thiên nhìn sang Trương Tứ Phong nói.
Trương Tứ Phong nhẹ gật đầu, nhanh chóng nhìn về phía xa xa, mặt lộ vẻ vui mừng, hô lớn:
- Chúng ta đã đi ra Phần Tiên Tông rồi sao, như thế nào có rừng rậm!
- Ngươi suy nghĩ quá nhiều, đạo trưởng, nơi này vẫn còn ở trong trận pháp, cẩn thận một chút, những rừng rậm núi cao trước mắt này, nói không chừng là ảo ảnh, hoặc là bên trong tồn tại quái vật khủng bố nào khác!
Tần Thiên nghi hoặc nói.
- Thật không, chúng ta đây quay đầu trở về đi!
Tần Thiên:
- ...
Hai người Tần Thiên xuyên qua khu vực toàn đầu lâu này, hướng đi vào trong rừng rậm. Ở đây năng lực gì cũng không thể dùng, mà ngay cả tiểu thế giới cũng chỉ có thể xuất ra binh khí, không thể để cho bọn người Bạch Linh đi ra hỗ trợ, điều này khiến cho Tần Thiên rất phiền muộn. Trận pháp này cũng quá khủng bố, hoàn toàn chính là một cái tiểu thế giới, trận pháp này khiến cho hai người Tần Thiên không biết như thế nào đi ra ngoài.
May mắn là hiện tại Tần Thiên có thể sử dụng được súng và tơ nhện, xem như miễn cưỡng có một chút đồ phòng vệ để tự bảo vệ bản thân, nhưng vẫn như cũ rất nguy hiểm.
Hai người Tần Thiên đi được một hồi, đi tới bìa rừng rậm, ngừng lại, quan sát bốn phía, cũng không có vội vàng tiến lên. Thứ nhất, tiến vào rừng rậm này Tần Thiên không biết hướng đi sẽ về đâu, thứ hai, tiến vào rừng rậm này nguy hiểm là tránh không khỏi, cho nên nhất định phải thương nghị trước một chút mới được.
- Đạo trưởng, thế nào, muốn vào không?
Tần Thiên hỏi.
- Vô lượng thọ Phật, chúng ta không đi vào cũng không có đường lui, ngươi quyết định đi!
Trương Tứ Phong nhìn Tần Thiên nói, Tần Thiên tất nhiên là sẽ tiến vào. Chỉ có điều sau khi đi vào thì làm gì tiếp theo, băng qua cánh rừng rậm này, điều đó không biết sẽ mất bao lâu.
Tần Thiên bắt đầu trầm tư, chốn quỷ quái này quá mức phiền toái, bây giờ nên làm cái gì, Tần Thiên trong lúc nhất thời cũng không có biện pháp gì hay.
- Tần huynh, ngươi mau nhìn, trong rừng cây dường như là có người!
Tần Thiên đang nghĩ ngợi, đúng lúc này, Trương Tứ Phong giật lấy quần áo của Tần Thiên, chỉ vào bên trong nói.
Tần Thiên lập tức cả kinh, vội vàng theo phương hướng mà Trương Tứ Phong chỉ nhìn sang. Quả nhiên, ở chỗ sâu trong rừng cây, hình như là có người, người đó ăn mặc quần áo màu xám, cúi đầu, tóc tai bù xù, thoạt nhìn có điểm giống người dò thám.