Thu hồi tấm bản đồ, Tần Thiên nhanh chóng đào lấy nội đan bên trong của Âm Dương xà. Nội đan này so với nội đan của Cửu Nhãn Bích Thiềm còn tốt hơn gấp trăm lần, bởi vì đặc tính của Âm Dương xà, cho nên nội đan này tuy không thể giúp cho người khác bách độc bất xâm, nhưng lại có thể dùng để nuôi dưỡng nguyên thần. Nhưng mà Tần Thiên không dùng được, bởi vì Tần Thiên đã có Ngọc Như Ý thần kỳ, nhưng dùng cho đám nữ nhân của hắn thì có thể.
Tần Thiên nhìn viên nội đan ánh vàng rực rỡ này, năng lượng khí tức bên trong phát ra nói cho Tần Thiên, viên nội đan này có cấp bậc đạt đến cảnh giới bảy sao cấp tám, cực kỳ cao cấp, trân quý vô cùng.
Nếu chỗ này không phải là nơi cấm pháp, hạn chế thực lực của Âm Dương xà, để cho dị năng của Tần Thiên có thể được tận dụng. Tần Thiên thà rằng nguyện nhảy núi ngã chết cũng không muốn đối mặt với hung thú khủng bố như vậy.
Sau khi thu hồi nội đan của Âm Dương xà, Tần Thiên đi về phía vách núi, thò tay bắt lấy tơ nhện, một tay nắm lấy năm người cùng một chỗ kéo lên.
- Vô lượng thọ Phật, Tần huynh, ngươi không sao chớ, Âm Dương đại xà đâu rồi... A... Chết rồi sao?!
Trương Tứ Phong nhìn về phía xa thấy con rắn to lớn kia nằm bất động trên mặt đất giật mình nói. Bọn người Yêu Dạ bên cạnh cũng thế vô cùng kinh ngạc miệng đều đã há to thành hình chữ O.
- Ngươi phải... Ngươi phải... Ngươi làm như thế nào giết chết được nó?
Trương Tứ Phong nhìn Tần Thiên giật mình đều nói không ra lời nói. Hung thú khủng bố như vậy, mọi người hợp sức cùng nhau cũng không phải là đối thủ của nó. Tần Thiên rõ ràng dực theo sức của một mình hắn, đơn giản đã giết nó, đây rốt cuộc làm sao làm được.
- Đúng vậy a, Tần huynh, huynh làm sao làm được vậy?
Yêu Dạ cũng giật mình mà nói.
- À, con to xác này, bản thân không biết chuyện gì xảy ra, bỗng nhiên ngay lúc đó giống như bị hóa điên... vì vậy cho ta lợi dụng thời cơ!
Tần Thiên thuận miệng nói bậy vài lời, mọi người ngay ngắn mắt trợn trắng nhìn hắn, không ngờ được hắn lại có thể gặp được tình hướng như thế sao.
- Vô lượng thọ Phật, nội đan Âm Dương xà đâu rồi, nọc độc đâu rồi, ta đi xem!
Trương Tứ Phong nhớ tới toàn thân Âm Dương xà đều là bảo vật, nhanh chóng hướng phía vọt tới bên kia. Yêu Dạ và Hạc Vô Song cũng nhanh chóng vọt tới, chỉ còn lại có Tần Thiên và Hùng trưởng lão là không đi.
Hùng trưởng lão là vì thân thể còn chưa khôi phục, Tần Thiên thì là bởi vì đã lấy đi thứ quý giá nhất rồi, cho nên không cần phải đi làm gì. Về phần nọc độc, những dịch độc này quá kinh khủng, Tần Thiên tạm thời không có biện pháp dùng vật gì để chứa đựng, cho nên coi như, trừ phi là đem trọn con rắn này đều đưa vào tiểu trong thế giới. Nhưng hiện tại ngoại trừ có thể chuyển thứ đồ vật nhỏ ra, thứ khác căn bản là thả không thể thu vào, quan tài là thứ lớn nhất có thể thu được, lớn hơn nữa thì không.
- Không đúng, quan tài, có thể lấy thứ này làm vật chứa nha!
Mạnh mà, Tần Thiên bỗng nhiên vui mừng, chạy vội về phía Âm Dương xà bên kia, vứt bỏ Hùng trưởng lão bên cạnh ở lại một mình, vội vàng chạy tới.
- Vô lượng thọ Phật, Tần huynh, ngươi tới vừa vặn, nhanh, đem quan tài của ta trả lại cho ta, không cho phép chơi xấu, nếu không ta sẽ nguyền rủa ngươi cả đời, ta sẽ nguyền rủa ngoan độc, ta nguyền rủa... cho bản thân người phải sợ hãi, lưu manh lại lưu manh, cho nên ngươi nhanh trả lại cho ta!
Trương Tứ Phong nhìn thấy Tần Thiên chạy tới kích động nói.
Tần Thiên rất khinh bỉ hắn liếc nhìn thật sâu, thầm nghĩ:
- Hàng này cư nhiên như thế không biết xấu hổ, làm mình phải lãng phí, nếu không đưa cho hắn, chỉ sợ là không được.
- Không có vấn đề, nhưng mà đạo trưởng, ta có một chủ ý, ngươi xem, những dịch độc này chúng ta đều không thể mang đi, nhưng nếu dùng quan tài của ngươi mà nói, có thể mang đi, thế nào?
Tần Thiên nhìn Trương Tứ Phong nói.
Trương Tứ Phong cũng đang cảm thấy khó khăn với mớ chất độc này, bởi vì hắn phát hiện không có gì có thể chứa đựng, để ở chỗ này quá lãng phí. Những chất độc này thế nhưng mà có thể sát thương linh hồn, dùng để luyện chế thành một loại vũ khí, cao thủ cảnh giới tám sao cũng sẽ bị tổn thương, hắn vừa nghe đến lời Tần Thiên nói, lập tức vui mừng.
- Mau mau, lấy ra, lấy ra!
Trương Tứ Phong sốt ruột nói, Tần Thiên nhanh chóng đem ra, mọi người cùng một chỗ cắt lấy ống chứa nọc độc của Âm Dương xà, đem nọc độc chứa vào trong quan tài, làm tràn đầy cả một quan tài.
Sau đó thu vào, mặt lộ vẻ vô cùng vui mừng.
- Vô lượng thọ Phật, những cái vảy này cũng thế cực kỳ quan trọng, có thể chế tạo ra chiến khí thượng phẩm phòng ngự, chúng ta hãy cắt nó ra!
Trương Tứ Phong nói xong liền cầm binh khí bắt đầu cắt mớ vảy rắn kia. Tần Thiên không nghĩ tới những miếng vảy kia có thể chế tạo thượng phẩm phòng ngự chiến khí, cũng nhanh chóng ra tay. Yêu Dạ thì không có, với tư cách một hoàng tử Yêu tộc, hắn không thiếu những vật này, hắn chỉ cần một ít nọc độc là đủ rồi, những thứ khác hắn đều có.
Tần Thiên và Trương Tứ Phong còn chia cắt cả đầu con rắn, trực tiếp cắt đứt vảy ở trên đầu của nó, toàn bộ thu vào, để cho cả đầu con rắn kia trực tiếp biến thành một đống thịt vụn. Mà Trương Tứ Phong lại không buông tha, đơn giản chỉ cần cắt lấy mấy trăm cân thịt giấu đi, chuẩn bị đi ra ngoài lại để cho Tần Thiên nướng nó.
Kết quả phát hiện Tần Thiên còn ác hơn, trực tiếp đem thịt rắn toàn bộ cắt xuống, đưa vào trong tiểu thế giới, tẩm bổ cho thân thể của bọn người Tần Văn, những thứ này đều là thịt của yêu thú cao cấp, cực kỳ bổ dưỡng.
Rất nhanh, một con rắn biến thành vì một bộ xương, Tần Thiên vốn cho là không thể lấy đi con rắn này, không nghĩ tới cắt từng khối lại có thể thu vào, khiến cho hắn rất là cao hứng.
- Yêu Dạ công tử, là ngươi sao?
Đúng lúc này, một cái âm thanh của nữ tử vang lên bên tai mọi người. Tần Thiên nghe xong âm thanh này, dường như rất là quen thuộc, nhanh chóng quay đầu lại nhìn, những người khác cũng giống như vậy.
Quay đầu nhìn lại, tất cả mọi người đều chứng kiến một mỹ nữ mặc quần áo màu tím nhạt đứng bên cạnh bờ vực.
- Vô lượng thọ Phật, ngươi tới giết bọn ta sao, nhanh tiến lên!
Trương Tứ Phong nhìn thấy nữ tử kia, bị hù quay đầu bước đi, vì người lúc trước gọi người đuổi giết bọn hắn chính là thần nữ Thiên Trì.
- Mẹ nó, ngươi sợ cái gì, nơi này là nơi cấm pháp, ngươi sợ hãi đánh không lại một ả đàn bà sao?
Tần Thiên kéo Trương Tứ Phong lại, xem thường mà nói.
Trương Tứ Phong nghe xong, ngẫm lại, cũng đúng, nơi này là vùng đất cấm pháp, lập tức, cả người hào quang chợt tỏa sáng, lộ ra một bộ dạng đạo mạo nói:
- Uy, cô nàng, tới để cho đại gia ngó một cái!
- Phốc!
Người ở chỗ này ngay ngắn nhổ ra, vãi chưởng, không ngờ tên đạo sĩ thúi này mặt dày hơn cả đít khỉ.
Yêu Dạ nhìn thần nữ Thiên Trì phía đối diện, mặt lộ vẻ mỉm cười, bộ dạng rất là thân mật, hiển nhiên, theo cách nói chuyện vừa rồi của thần nữ Thiên Trì đối với hắn mà thấy, đã biết rõ, hai người bọn họ có quen biết với nhau.
- Thì ra là Thiên Trì thần nữ, không nghĩ tới cô cũng tới nơi đây!
Yêu Dạ nhìn về phía thần nữ Thiên Trì cười nói.
Nhưng giờ phút này ánh mắt của Thiên Trì thần nữ lại chuyển dời đến trên người Tần Thiên. Vừa rồi lưng Tần Thiên đối mặt về phía cô ấy, cho nên cô ấy không nhìn thấy, lúc này xoay người lại, nhìn được rõ ràng, không nghĩ tới Tần Thiên cũng ở nơi đây, bất hữu lộ ra vẻ ngoài ý muốn.
- Không nghĩ tới ngươi cũng ở nơi đây!
Thần nữ Thiên Trì nhìn Tần Thiên mỉm cười, từ từ đi qua.
Tần Thiên thầm nghĩ không tốt:
- Lần trước chính mình ở trước mặt mọi người làm cho cô ấy mất mặt, hơn nữa lần trước chính mình lại để cho Thanh Nhi đả thương cô ấy, cũng không biết cô ấy có biết hay không, cô nàng này hiện tại sẽ không phải muốn thừa cơ giết ta đó chứ. Cô nàng này sẽ không phải cũng cùng một loại người với thái tử Đông Thắng chứ, có thứ đồ vật gì mà Diệt thần lôi... Chính mình có nên tiên hạ thủ vi cường hay không, cho cô nàng này tiền dâm hậu sát, danh chấn uy nghiêm của đàn ông. ...