Đã có Tần Thiên mở đường, mọi người rất nhẹ nhàng đi tới ngọn núi khổng lồ bên kia. Bên này có linh khí nồng nặc nhất trong phạm vi mấy kilomet, linh khí chung quanh đây đều là từ nơi này tản mát ra, ngọn núi gần đây, rất nhiều linh khí trực tiếp hóa sương mù. Những linh khí hóa sương mù này và cũng nguy hiểm giống như tử khí, tuyệt đối không thể đụng vào, nếu không tuyệt đối sẽ bị xoắn chết.
- Tại đây linh khí nồng đậm như thế, e là nơi này có một đầu linh mạch!
Yêu Dạ nhìn hoàn cảnh xung quanh lầu bầu nói, lời này vừa ra tới, Tần Thiên lập tức vui mừng. Nếu có thể đắc đạo một đầu linh mạch mà nói, thực lực của hắn tuyệt đối có thể tăng vọt.
- Vô lượng thọ Phật, linh mạch, ở nơi nào, mau nói cho ta biết, ta đi móc nó ra!
Trương Tứ Phong nghe được hai chữ linh mạch lập tức hai mắt sáng ngời, cực kỳ kích động.
- Có thể là ở phía dưới ngọn núi này!
Yêu Dạ chỉ vào chỗ ngọn núi khổng lồ trước mặt hơn 10m đối với Trương Tứ Phong nói.
- Thật không, ta đây đi đào nó!
Trương Tứ Phong vô cùng hưng phấn nói, không thể chờ đợi được nữa liền vọt tới bên đó.
- Đạo trưởng, cẩn thận một chút, đừng chết, nếu chết rồi, nhớ rõ hãy ném quan tài ra, ta giúp ngươi bảo quản!
Tần Thiên hướng về phía Trương Tứ Phong hô lớn, nhưng Trương Tứ Phong căn bản không để ý tới Tần Thiên, thoáng cái đã chạy mất dạng.
- Chúng ta cũng đi qua xem một chút đi, trận điểm có lẽ ở trên ngọn núi này!
Yêu Dạ nhìn mọi người nói.
- A... Có quỷ, có một lão quỷ, tướng mạo thật là khó nhìn, hù chết Đạo gia!
Giọng điệu của Yêu Dạ cứng rắn nói xong, đột nhiên nhìn thấy Trương Tứ Phong vừa mới vọt đi lại hoảng sợ từ bên trong chạy ra. Bộ dạng thật đúng như gặp phải quỷ, sắc mặt vô cùng trắng bệch, chạy vội về phía Tần Thiên.
Bọn người Tần Thiên xem xét, lập tức sắc mặt đại biến, vội vàng lấy binh khí ra, bắt đầu cảnh giác. Nhưng xung quanh không có động tĩnh gì, ngược lại chỉ là giọng la to của tên đạo trưởng, nghe rất là đáng sợ, vô cùng khả nghi.
- Vô lượng thọ Phật, có quỷ, có một con quỷ rất xấu, chỉ có một nửa thân thể, hù chết Đạo gia!
Trương Tứ Phong nhìn Tần Thiên thở hổn hển nói, cả người rất là kinh hoảng, mồ hôi lạnh trên trán ứa ra.
- Không phải đâu, trên cái thế giới này còn có người đáng sợ hơn ngươi sao?!
Tần Thiên nhìn tên đạo trưởng nói.
- Khốn nạn, bổn đạo gia đẹp trai như vậy, các người cùng đi với bổn đạo gia, không tin các ngươi có thể nhìn!
Trương Tứ Phong nhìn Tần Thiên cả giận nói.
Tần Thiên nhìn sang Yêu Dạ bên cạnh, hai người chung một ánh mắt, nhẹ gật đầu, sau đó cầm chắc binh khí, đi tới bên kia, những người khác cũng theo sát ở phía sau. Bọn người Trương Tứ Phong theo sát ở phía sau, chậm rãi đi qua bên đó.
Còn chưa đi đến, trong bụi cây, một cái bạo tạc nổ tung, một người đàn ông trung niên da màu rám nắng xuất hiện ở trước mặt mọi người. Khuôn mặt người này như một gã Ấn Độ với làn da rám nắng, mái tóc dài, đầu tóc bù xù rối bời, mặt mũi lấm lem, râu mọc dài, lông mi rất thô, rất hung, thoạt nhìn không khác gì Trương Phi. Thân người của người này cao không được bao nhiêu, nhưng nhìn ra, không có gì khác nhau với Quách Kính Minh, đâu đó một mét bốn chín.
- Vô lượng thọ Phật... Đi ra, chính là hắn, nhanh, đánh chết hắn!
Trương Tứ Phong cực kỳ kích động nói, trực tiếp cầm súng bóp cò quét đi qua, bọn người Tần Thiên không kịp ngăn cản.
Nhưng viên đạn cũng không có bắn phá trên người người đàn ông đó, mà là bay được một nửa, toàn bộ đã dừng lại ở trước mặt người đàn ông đó. Sau đó toàn bộ biến mất, mọi người chứng kiến đều ngây ngẩn cả người, trong nội tâm dâng lên một loại dự cảm không tốt, nhao nhao cảnh giác.
- Khốn nạn, tên khốn kiếp, rõ ràng dám nhìn lén ta đi ị, ta đánh chết ngươi!
Giờ phút này, người đàn ông kia nổi giận hướng về phía Trương Tứ Phong mắng to, cả người nhanh chóng từ bên trong chạy ra, rất nhanh vọt tới trước mặt Trương Tứ Phong. Dáng người cực kỳ thấp bé, so với Quách Kính Minh lại thấp hơn rất nhiều, nửa thân trên như cường tráng chắc nịt như thịt gà, nhưng nửa thân dưới lại cực kỳ ngắn nhỏ, hoàn toàn là bộ dạng của người lùn, nhìn thấy cực kỳ khôi hài.
- Bã!
- A!
- Bã!
- A... Mặt của ta!
- Rầm rầm rầm... !
Một hồi âm thanh hành hung kịch liệt vang lên, tất cả mọi người còn không kịp nhìn rõ ràng, cả người Trương Tứ Phong đã bị đánh ngã trên mặt đất, mở miệng hét thảm, đánh cho máu mũi giàn giụa, bộ dạng cực kỳ thê thảm.
- Hừ! Ngươi toàn nhìn lén, nam nhân ngươi cũng nhìn lén, tức chết ta, ta đá chết ngươi!
Người đàn ông lùn kia nhìn Trương Tứ Phong té trên mặt đất nổi giận mắng, vừa mắng lại một bên đá, đá cho Trương Tứ Phong kêu thảm thiết. Tất cả mọi người sửng sờ ở tại chỗ, một hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần, trong nội tâm vô cùng chấn động.
Tốc độ của gã đàn ông lùn này cũng quá nhanh, trong chớp mắt đã đánh cho Trương Tứ Phong ngã gục trên mặt đất. Ngay cả áo giáp mà Tần Thiên đưa cho Trương Tứ Phong cũng bị đánh cho biến dạng, khí lực và tốc độ này, thật quá khủng khiếp, không ai rõ hắn ta là người nào.
- Vị đạo hữu này, không biết ngươi là ai?
Phục hồi lại tinh thần, Tần Thiên nhìn sang tên lùn kia cảnh giác mà nói, người này cường đại như vậy, trước mắt Tần Thiên cũng không muốn chọc giận hắn, cẩn thận một chút sẽ tốt hơn.
Người đàn ông thấp bé kia nghe được lời Tần Thiên nói, liền quay đầu sang, bày ra một cái tư thế tự cho là rất tuấn tú, nhìn Tần Thiên cười híp mắt nói:
- Ta gần như là trên trời dưới đất, vô cùng bạo soái, không ai có thể so sánh, vạn năm hiếm gặp, không đúng, hơn mười vạn năm hiếm gặp, phong lưu phóng khoáng, anh tuấn tiêu sái, siêu cấp vô địch đại soái ca, Tử Hoàng!
- Phốc!
Mọi người nghe trực tiếp liền nhổ ra, trong nội tâm Tần Thiên trực tiếp mắng to:
- Loại người chào hỏi không biết xấu hổ, chưa thấy qua người không biết xấu hổ như vậy, loại người này, nên vì nhân loại mà hủy diệt. Vãi chưởng, không hình dung được ngôn từ cũng đừng có nói hưu nói vượn được không, cứng nhắc buồn nôn chết rồi. Còn có, lại nói dài như vậy, rõ ràng có một cái danh tự Tử Hoàng khí phách như vậy, mịa nó, hoàn toàn không xứng với cái tên này, bộ dáng như vậy, gọi là Cẩu Đản lại chuẩn xác hơn nhiều.
- Khục khục... Này Cẩu Đản... À, không phải, Tử Hoàng đúng không, ngươi cũng thế bị nhốt trong đại trận sao?
Tần Thiên cảnh giác nhìn hắn mà hỏi.
Nhưng tên Tử Hoàng kia hiển nhiên là không có hứng thú gì với Tần Thiên, mà là nhìn về phía thần nữ Thiên Trì bên cạnh, mở miệng nói:
- Vài ngàn năm đã không có nữ tử xinh đẹp như vậy tiến vào nơi này với ta, tiểu mỹ nữ, ngươi nguyện ý hẹn hò cùng ta không, ta có rất nhiều bảo vật!
Mọi người nghe được mấy lời này của hắn lập tức cái trán ứa ra mồ hôi, gần như hôn mê.
Hình ảnh điển hình của gã đàn ông gãy chân dùng kẹo que dụ dỗ tiểu cô nương. Tần Thiên không nghĩ tới cái thế giới này cũng có loại chuyện này, xem ra địa cầu cũng lạc hậu rồi.
- Ngươi là người điều khiển đại trận này!
Yêu Dạ nhìn tên đàn ông tự xưng là Tử Hoàng nói.
Lập tức tất cả mọi người nhìn về phía Yêu Dạ, Tử Hoàng cũng thế ngoài ý muốn nhìn về phía Yêu Dạ:
- Yêu tộc, ngươi là người của Yêu Hoàng thành, không tệ, ta đúng là Kiếm linh Tử Hoàng kiếm, giờ phút này, chiến kiếm mà các ngươi đang tìm là cơ thể ta!
Tử Hoàng cũng đoán ra được thân phận của Yêu Dạ.
- Tử Hoàng kiếm?!
Lập tức, ngoại trừ Tần Thiên, tất cả mọi người lộ ra vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, bởi vì thanh kiếm này rất có uy danh. Năm đó, trong năm đại siêu cấp môn phái, chiến lực của Nam Vực Phần Tiên Tông đứng thứ nhất, bởi vì ngoại trừ bọn họ có được thánh khí trấn phái, lại có được một thanh thánh khí Tử Hoàng kiếm gần như vô hạn, cả hai vừa ra, vô địch thiên hạ.
Bọn người Yêu Dạ như thế nào cũng không nghĩ đến, Kiếm linh đại danh ngút trời Tử Hoàng kiếm rõ ràng xuất hiện ở trước mặt của bọn hắn, thật là làm cho người ta vô cùng chấn kinh.