Sống Cùng Biểu Tỷ (Dịch Fulll)

Chương 1707 - Chương 1712: Xin Lỗi

 Chương 1712: Xin Lỗi Chương 1712: Xin Lỗi Chương 1712: Xin Lỗi

- Hừ! Cục trưởng đáng chết, hung hăng càn quấy với tôi, xem cha tôi như thế nào giáo huấn ông!

Người đàn bà mập kia nhìn cục trưởng Cục Cảnh sát cười lạnh nói.

Nhưng Cục trưởng Cục Cảnh sát lại không để ý đến, lấy điện thoại qua, đặt ở trên lỗ tai.

- Này, Hoàng tỉnh trưởng, là tôi, tiểu Liêu!

Cục trưởng Cục Cảnh sát kê vào microphone nói.

- Khục khục... Tiểu Liêu, đây là có chuyện gì, như thế nào giúp đỡ người ngoài khi dễ con gái của tôi!

Hoàng tỉnh trưởng ở bên kia, ngữ khí thật không vui nói.

- Hoàng tỉnh trưởng, đâu có gì lạ đâu, con gái của chú lần này trêu chọc phải phiền phức lớn, chỉ sợ rất phiền toái!

- Phiền phức lớn, cái gì mà phiền phức lớn!

Hoàng tỉnh trưởng ở điện thoại bên kia hỏi.

- Con gái của chú đắc tội Tần Thiên rồi, Tần Thiên, chú hẳn biết, Tần Thiên gia chủ Tần gia ở Đế Đô!

Cục trưởng Cục Cảnh sát nói.

- Cái gì?!

Điện thoại bên kia, âm thanh Hoàng tỉnh trưởng nghẹn ngào kinh hoảng nói, lớn tiếng đến mức mấy người bên cạnh cũng nghe được.

Cục trưởng Cục Cảnh sát nghe được âm thanh giật mình của Hoàng tỉnh trưởng tiếp tục nói:

- Con gái của chú đẩy một tay vợ người ta, vợ của người ta lại đang mang thai, thiếu chút nữa té lăn trên đất, hiện tại còn có không xác định có sao hay không!

Lời nói này vừa ra tới, Hoàng tỉnh trưởng ở điện thoại bên kia mồ hôi lạnh đều ứa ra, cả người đều ngồi không vững vàng, trực tiếp một ọt từ trên ghế ngã xuống, phát ra một tiếng vang thật lớn.

- Chú không sao chớ, Hoàng tỉnh trưởng!

Cục trưởng Cục Cảnh sát vội vàng hỏi.

- Không có... Tôi không sao, thế vợ của Tần Thiên vợ không sao, hiện tại hắn muốn làm thế nào?

Giờ phút này, giọng nói của Hoàng tỉnh trưởng đều run rẩy lên, có thể thấy được rất sợ hãi.

- Hắn không muốn thế nào, chỉ là muốn con gái cùng với con rể của chú đối với bọn hắn thật lòng thành ý nói lời xin lỗi, không có yêu cầu gì. Điểm này, chú nói với con gái và con rể của chú là được!

Cục trưởng Cục Cảnh sát nói.

- Rất tốt, không có vấn đề, cậu đưa điện thoại cho con bé, nhanh!

Hoàng tỉnh trưởng sốt ruột nói.

Cục trưởng Cục Cảnh sát vội vàng đưa điện thoại di động cho mụ mập chết bầm kia.

Mụ mập chết bầm nghi hoặc kết quả của cuộc điện thoại, bởi vì bà ta cảm giác có chút không tầm thường, mở miệng hỏi.

- Này! Cha, cha có ý định xử phạt bọn hắn như thế nào vậy?

- Xử phạt cái đầu của con, đồ con lợn nhà con, con có biết bản thân đã chọc phải người nào không. Cha thiếu chút nữa đã bị con hại chết, cả ngày chỉ có biết ăn thôi, ăn rồi ăn, ỷ thế hiếp người, con còn có thể làm được gì. Con có biết hay không con thiếu chút nữa sẽ hại chết cha rồi, đồ con lợn. Bây giờ hai người các con lập tức xin lỗi Tần tiên sinh cùng với vợ của hắn cho cha, nhanh lên, xem cha về nhà như thế nào giáo huấn các con!

Điện thoại bên kia, Hoàng tỉnh trưởng gần như là gầm thét, âm thanh lớn đến người xung quanh đều nghe rất là rõ ràng, vẻ mặt cả đám đều kinh hãi. Nhất là nhân viên cửa hàng cùng với cửa hàng trưởng kia, không ngờ tới Tần Thiên lợi hại như vậy, cả tỉnh trưởng cũng sợ hãi.

Mụ mập chết bầm đều sợ hãi, gần như dọa đái ra quần, bởi vì đây là lần đầu tiên cha của bà ta nghiêm khắc giáo huấn như thế, từ nhỏ đến lớn dường như chưa từng có như vậy, cho nên có thể thấy được, chuyện này nghiêm trọng đến cỡ nào. Bà ta tuyệt đối không nghĩ tới, bản thân rõ ràng đã đắc tội phải một người mà ngay cả cha của bà ta cũng sợ hãi.

- Thằng đó... Nó là người nào?

Mụ mập chết bầm khẩn trương hỏi.

- Bớt nhiều lời, nói con cũng không biết, tóm lại con chỉ biết người ta chỉ cần một đầu ngón tay cũng có thể giết chết cha là được rồi, tranh thủ thời gian xin lỗi, mang theo cả thằng chồng ngu xuẩn kia của con, nhanh lên!

Hoàng tỉnh trưởng tiếp tục rít gào nói.

- Vâng... Phải. . Dạ dạ!

Mụ mập chết bầm tiếp tục run rẩy nói.

- Đúng... Thật xin lỗi, Tần tiên sinh, tôi có mắt không tròng, đắc tội cậu, xin cậu tha thứ cho!

Nói tới chỗ này, mụ mập chết bầm cả người đều đứng không yên, chân đều mềm nhũn, toàn bộ đứng không vững, trực tiếp quỳ xuống, quỳ gối trước mặt Tần Thiên. Vương Kiến Quốc bị mụ vợ mập mạp lôi kéo, cả người cũng thuận tay bị giật xuống, quỳ trên mặt đất, lời nói vừa rồi bên trong điện thoại ắt hẳn ông ấy đã nghe được rất rõ, cả người sợ hãi, bị hù cho lạnh run.

- Đúng... Đúng vậy, Tần... Tiên sinh, thật sự xin lỗi!

Vương Kiến Quốc run rẩy nói, trên mặt hai người bọn họ đều một mảnh tro tàn, thái độ hung hăng càn quấy vừa rồi hoàn toàn đã không còn, một bộ dạng như chó nhà có tang, đã trở thành trò cười cho tất cả người ở đó.

Loại hí kịch này chuyển biến quá nhanh khiến cho tất cả mọi người đều choáng váng. Vương Kiến quốc cùng với mụ mập chết bầm xem như không nể mặt rồi, chẳng những bị Tần Thiên đánh vào trên mặt, mà trên tinh thần cũng thế, về sau đoán chừng cũng không dám tới nơi này nữa, mất mặt ném đến tận nhà bà ngoại rồi.

- Được rồi, đứng lên đi!

Tần Thiên tùy ý phất tay, mặc kệ bọn họ.

- Cục trưởng, có quyền thế cũng không nên lạm dụng!

Tần Thiên nhìn cục trưởng Cục Cảnh sát ngây ngốc đứng bên cạnh nói.

- A... Dạ dạ!

Cục trưởng Cục Cảnh sát vội vàng nói.

Sau đó Tần Thiên trực tiếp dẫn theo ba người Kiều Hi cầm lấy túi xách đi ra bên ngoài, đã đi khỏi cửa hàng. Cục trưởng Cục Cảnh sát nhìn thấy Tần Thiên đã rời khỏi, lập tức thở dài một hơi, vừa rồi ông ấy thật sự lo lắng Tần Thiên sẽ trực tiếp giết Vương Kiến Quốc tại chỗ, khá tốt là không có, nếu không sự tình đã lớn hơn.

- Bọn họ còn chưa có trả tiền!

Đúng lúc này, nhân viên cửa hàng phục hồi lại tinh thần hô lên.

- Để tôi, để cho tôi, tính vào thẻ của tôi, về sau bọn họ tới nơi này mua đồ đều tính toán ở trên đầu tôi!

Mụ mập chết bầm vội vàng nói.

- Đi!

Cục trưởng Cục Cảnh sát vung tay lên, dẫn người rời đi, người vây xem cũng đã tản đi, chỉ còn lại có vợ chồng Vương Kiến Quốc sợ hãi bị giày vò vẫn còn quỳ trên mặt đất, chân đều mềm nhũn, không đứng lên nổi, toàn thân đều là mồ hôi lạnh. ...

- Tần Thiên, em nhớ được túi của chúng ta còn chưa trả tiền!

Bên ngoài cửa hàng, Lý Phỉ Nhi nhìn Tần Thiên nói.

- Yên tâm đi, mụ mập chết bầm kia sẽ tính tiền cho chúng ta!

Tần Thiên nói.

- À à, vậy được rồi, chúng ta đi về thôi, Tần Thiên, anh mau mang bọn em bay trở về, tự anh nói, không cho phép chơi xấu nha!

Lý Phỉ Nhi ôm lấy cánh tay của Tần Thiên nói.

- Không có vấn đề, ba người các em phải nắm chặt anh!

Tần Thiên nhìn ba người bọn họ nói, trái ôm phải ấp, chính diện còn ôm một người, Tần Thiên trực tiếp mang theo chúng nữ ẩn thân, bay lên trời, bay về nhà.

- Oa! Thật sự bay lên rồi!

Lý Phỉ Nhi kích động nói.

- Nha đầu ngốc, em với Kiều Kiều cũng có thể bay được, đã đạt đến cảnh giới sáu sao đều có thể!

Tần Thiên nói.

- Thật sự sao, em thử xem!

Lý Phỉ Nhi kích động nói, sau đó cô ấy vận chuyển năng lượng trong cơ thể, rất nhanh phát hiện bản thân có thể bay lên. Kết quả vội vàng đã buông lỏng Tần Thiên ra, bay lên, cực kỳ kích động, Dư Kiều cũng buông lỏng Tần Thiên ra, bay lên trên không trung.

- Oa oa... Có thể bay được, đã bay được!

Lý Phỉ Nhi kích động nói, trong miệng lớn tiếng ồn ào, kéo lấy tay Dư Kiều, trên không trung bay tới bay lui.

- Lúc nào em cũng có thể bay đây!

Kiều Hi nhìn hai người Lý Phỉ Nhi hâm mộ nói.

- Đợi em cũng đạt đến cảnh giới sáu sao là được rồi, sẽ rất nhanh. Em không biết bay nên ôm anh thật chật thì tốt hơn!

Tần Thiên nhìn Kiều Hi nói, Kiều Hi nhẹ gật đầu.

Giờ phút này, trên đường phố bên dưới, rất nhiều người đều hướng lên trên không trung nhìn xem, chứng kiến hai cô gái vô cùng xinh đẹp bay trên không trung, đều dọa đái, chắc hẳn có người còn tin rằng bản thân đã nhìn thấy tiên nữ bay lượn.

Bởi vì hai người bọn họ đã thoát khỏi Tần Thiên, cho nên bọn họ hoàn toàn không thể ẩn hình. Tần Thiên xem xét, vội vàng kéo hai người bọn họ lại, mang theo ba người Kiều Hi nhanh chóng bay trở về nhà. ...

Bình Luận (0)
Comment