- Thi Vũ, là anh, em mở cửa cho anh.
Tần Thiên vừa gõ cửa vừa nói, lập tức bên trong liền có tiếng bước chân, nhanh chóng hướng bên này đi tới.
- Tần... Tần Thiên, em không muốn gặp anh, anh trở về đi.
Hàn Thi Vũ ở bên trong thấp giọng nói, nghe có vẻ rất ro dự.
- Thi Vũ, có chuyện gì mở cửa rồi nói.
- Tần Thiên, anh đi đi, em không muốn gặp anh.
Hàn Thi Vũ lần nữa cự tuyệt. Tần Thiên mơ hồ cảm nhận được nàng đang khóc, trong lòng liền cảm giác khó chịu.
- Thi Vũ, em mở cửa ra đi, không anh tức giận đấy.
Tần Thiên giả bộ tức giận nói. Nhưng bên trong cũng không có phản ứng, hắn gọi mấy lần đều không được.
- Nha đầu này thật bướng bình.
Tần Thiên không khỏi nhức đầu, suy nghĩ một chút liền xoay người xuống lầu, đi ra ngoài. Nhất thời vẻ mặt của hai vị vệ sỹ cùng bảo mẫu hiện lên sự thất vọng.
Tần Thiên ra ngoài nhưng không có rời đi, mà ra phía sau tới cửa sổ phòng nàng nhìn lên, thấy cửa sổ không có đóng kín, lại nhìn một chút bên cạnh có một ống nước màu trắng, dùng để làm sạch nước đọng, cách cửa sổ khoảng một thước, khoảng cách này có thể đưa tay đến cửa sổ rồi.
Tần Thiên nhìn một chút rồi theo ống nước hướng phía trên trèo lên, chỉ chốc lát Tần Thiên đã tới bên cạnh cửa sổ, đưa tay ước lượng khoảng cách, thiếu gần một gang tay là có thể chạm vào cửa sổ.
- Mẹ kiếp, thiếu một chút nữa, liều thôi, kiểu gì cũng phải vào.
Tần Thiên lầu bầu chuẩn bị một chút rồi mạnh mẽ hướng cửa sổ lao tới.
"Kịch"
Một tay Tần Thiên liền bám được vào thanh sắt phòng hộ cửa sổ, cả người tung lên đung đưa trên không trung, bàn tay nắm ở thanh sắt siết chặt lại truyền đến cảm giác đau nhức. Hắn hít một hơi thật sâu rồi lấy tay còn lại bám vào thanh sắt ở cửa sổ bò lên, nửa người thò lên trên cửa sổ, nhưng cái gì cũng không nhìn thấy, bởi vì cửa sổ đã khóa, rèm cửa cũng che lại.
Tần Thiên nhìn một chút rồi bò lên hàng rào cửa sổ thấy mấy thanh sắt phòng hộ cửa sổ cũng làm bằng sắt, Tần Thiên lấy tay dùng hết khí lực lôi kéo.
- "Phành"
Cây sắt liền bị Tần Thiên kéo ra ngoài, Tần Thiên thì một thân mồ hôi, nếu không phải mấy thanh sắt này là hàn nối, thì hắn cũng không có khả năng kéo gãy.
Kéo gãy một cây, rồi lần lượt tới các cây khác, rất nhanh liền tạo ra một lỗ thủng đủ người ta chui vào. Một lúc sau, Tần Thiên đã chui vào bên trong, hiện ra trước cửa sổ thủy tinh, thở dài nhẹ nhõm.
- Thi Vũ, mau mở cửa sổ, là anh!
Tần Thiên dùng sức gõ cửa sổ hô lớn, trong nháy mắt rèm cửa sổ liền kéo ra, Hàn Thi Vũ cũng hiện lên trước mặt, vẻ mặt tiều tụy vô cùng. Mặt không còn chút huyết sắc, mái tóc tung bay, mặc một thân đồ ngủ, nhìn qua ánh mắt hiện lên vô hạn ưu sầu. Tần Thiên hiện ra phía trước cửa sổ dọa nàng kêu to một tiếng, vội vàng vươn tay ra mở cửa sổ, hắn liền chui vào bên trong.
- Sao lại thế này, Thi Vũ sắc mặt của em tại sao lại biến thành thế này.
Tần Thiên một tay ôm Hàn Thi Vũ một tay vuốt ve khuôn mặt tiều tụy của nàng, trong lòng đau đớn.
- Tần Thiên!
Hàn Thi Vũ ôm chặt Tần Thiên khóc lớn.
- Tốt, nếu muốn khóc hay khóc lớn lên một chút, khóc xong liền kể cho anh biết chuyện gì đang xảy ra.
Một tay Tần Thiên nhẹ nhàng vỗ bờ vai của nàng an ủi, một tay bế nàng lên gường ngồi xuống.
- Tần Thiên... Mẹ em muốn mang em đi sang Mỹ, nhưng em không nỡ xa anh.
Hàn Thi Vũ ôm Tần Thiên vừa khóc vừa nói, dáng vẻ thương tâm, nước mắt không tự chủ được chảy xuống.
- Bố mẹ em ly hôn, tòa phán mẹ nuôi em, mà mẹ muốn em sang Mỹ... Em không muốn đi, Tần Thiên em không muốn đi.
Hàn Thi Vũ khóc ôm Tần Thiên nói.
- Tốt, nếu không muốn đi thì ở lại...
Tần Thiên vội vàng nói.
- Nhưng mẹ em muốn em đi, em không biết làm sao nữa.
- Rất đơn giản, ở lại là được, em là nữ nhân của anh, anh sao có thể để em rời đi được, hơn nữa em cũng đã lớn rồi, có quyền chọn cho bản thân của mình, em muốn ở đâu, làm gì không ai quản được em.
- Nhưng còn mẹ em...
- Yên tâm đi, có anh ở đây không có ai có thể mang em đi, kể cả mẹ em, anh sẽ nói chuyện với mẹ em, đảm bảo cho dù mẹ em muốn đưa em đi, anh cũng đem em trở lại.
Tần Thiên tự tin nhìn Hàn Thi Vũ nói.
- Thật sự.
Hàn Thi Vũ nhìn Tần Thiên hỏi.
- Thât sự, anh đảm bảo!
Tần Thiên cười nói, lo lắng trong lòng Hàn Thi Vũ giảm đi không ít, nhưng vẫn còn một chút.
- Thi Vũ, hình như mấy ngày em không có tắm.
Tần Thiên hít vào vài hơi làm ra vẻ ngửi thấy mùi trên người nàng, sắc mặt Hàn Thi Vũ nhất thời đỏ lên, nàng đúng là ba ngày chưa có tắm, kể từ khi nghe tin bố mẹ ly hôn nàng liền ngây ngốc ở trong phòng, không có đi ra ngoài, cả ngày chỉ có ăn vặt một chút và ngủ, cho nên cả người trở nên tiều tụy.
- Ba... Ba ngày rồi.
Hàn Thi Vũ lúng túng nói.
- Cái gì, ba ngày rồi... Em sắp thành heo rồi đấy, mau đi tắm đi.
Tần Thiên nhìn nàng nói rồi trực tiếp bế nàng hướng phòng tắm đi vào.
- Anh giúp em tắm rửa.
- A... Không cần!
Hàn Thi Vũ vội vàng nói, sắc mặt đỏ bừng.
- Hắc hắc, đây cũng không phải tại em sao.
Tần Thiên một tay để nàng xuống, một tay cởi y phục của nàng ra. Hàn Thi Vũ nhất thời xấu hổ, muốn đưa tay cản lại, nhưng cũng không được. rất nhanh Tần Thiên liền cởi chiếc quần dài của nàng xuống, dọa Hàn Thi Vũ trực tiếp ngăn trở, nhưng lần này lại thất bại rồi, cả người chỉ còn lại nội y bao bọc.
- Oa... Thi Vũ, vóc người của em thật đẹp.
Tần Thiên si ngốc nhìn Hàn Thi Vũ khiến nàng bối rối lấy tay che kín ngực và cấm địa, nhưng là không biết làm thế lại càng toát ra vẻ hấp dẫn chí mạng.
- Hắc hắc... Thi Vũ, để anh cởi ra cho em xem một chút thế mới công bằng.
Tần Thiên vô sỉ nói, hai tay cũng không nhàn rỗi trực tiếp đem quần áo và cả quần lót cởi ra, hung hãn đại sát khí cũng ngẩn cao đầu ngó ra ngoài khiến cho Hàn Thi Vũ cực kỳ thẹn thùng, trực tiếp nhắm nghiền mắt lại.