Đệ tử Hàn gia trong đó, có hai người dung mạo giống như đúc, hai thanh niên trẻ tuổi ăn mặc trường bào một trắng một đen đi ra. Hai người đó có thực lực đều đạt đến cảnh giới bảy sao cấp ba, thực lực hoàn toàn cao hơn đám đệ tử Hàn gia cảnh giới sáu sao trước mặt.
Tần Thiên nhìn thấy hai người kia đi tới, có chút ngoài ý muốn, một đen một trắng, Hắc Bạch Song Sát sao.
- Ngươi chính là Tần Thiên, hừ, bọn ta còn không có tìm ngươi, ngược lại ngươi đã đưa tới cửa đến tìm chết rồi, cũng tốt, đỡ tốn sức bọn ta đi tìm ngươi!
Tên thanh niên mặc áo bào màu trắng nhìn Tần Thiên lạnh lùng nói, lộ ra thái độ kiêu ngạo, đây là tất nhiên, bởi vì thực lực của Tần Thiên bất quá chỉ là cảnh giới bảy sao mà thôi, mà thực lực của bọn hắn đều đạt đến cảnh giới bảy sao cấp ba, hoàn toàn có thể chế trụ Tần Thiên.
- Các ngươi là ai, thiên tài bỏ niêm phong đi ra sao?!
Tần Thiên đối với tên thanh niên hung hăng càn quấy mặc áo bào màu trắng nói, sắc mặt không chút nào biến sắc, không ôn không giận.
- Đúng vậy, chúng ta chính là thiên tài bỏ niêm phong đi ra, ta gọi là Hàn Văn, nó là đệ đệ ta Hàn Vũ!
Tên thanh niên mặc áo bào màu đen bên cạnh mở miệng nói, ngữ khí giống hệt như tên thanh niên Hàn Vũ mặc áo bào màu trắng kia, mang theo một thái độ kiêu ngạo. Đây đều là bệnh chung của thiên tài, dù sao bọn hắn đều là người có một không hai trong nhất thời, cũng hoàn toàn chính là vốn liếng để kiêu ngạo.
- À à, Hàn Văn, Hàn Vũ, trang phục của các ngươi thật biết phối hợp, các ngươi muốn diễn kịch sao, Hắc Bạch Song Sát sao. Nào, diễn cho ta xem một chút, ta quay lại đăng lên youtube, cho các ngươi nổi danh, đến đây, diễn một vở kịch, mọi người vỗ tay!
Tần Thiên lấy điện thoại di động ra nhìn Hàn Văn cùng với Hàn Vũ đối diện nói, phất tay ra hiệu đám đệ tử Tần gia phía sau của hắn vỗ tay.
- Hay!
- Vỗ tay!
Tần Văn lập tức hô to, một đám đệ tử Tần gia sung sướng cố vỗ tay.
- Ba ba ba... !
Triệu tiểu Nhã nhìn thấy cũng hưng phấn ra hiệu đệ tử Tề gia vỗ tay. Hành động như vậy có thể nói là làm cho hai người Hàn Văn và Hàn Vũ tức chết, vừa rồi thấy vẻ mặt của Tần Thiên ôn hòa, còn tưởng rằng Tần Thiên đã bị khí thế của hai huynh đệ hắn hù cho sợ, không dám hành động lỗ mãng, không nghĩ tới hỏi tên của bọn hắn, sau đó dùng loại phương thức này để trêu đùa bọn hắn, nhục mạ bọn hắn.
- Tần Thiên, ngươi quá kiêu ngạo rồi!
Hàn Vũ nổi giận chỉ vào Tần Thiên nói, đệ tử Hàn gia cũng vô cùng phẫn nộ, đồng loạt nhìn hằm hằm về phía bọn người Tần Thiên, bất quá không dám nói gì, trong nội tâm còn có chút sợ hãi. Bởi vì bọn hắn cũng không phải là thiên tài bỏ niêm phong đi ra, bọn hắn biết đến Tần Thiên so với hai tên thiên tài này mạnh hơn rất nhiều, Tần Thiên khủng bố cỡ nào bọn họ nghe như sấm bên tai.
- Ta nào có, ngươi thiệt là, ta chính là muốn cho các ngươi nổi tiếng mà thôi, các ngươi không muốn thì thôi vậy, đã vậy còn nói ta hung hăng càn quấy, các ngươi mới hung hăng càn quấy, thiệt là, oan uổng cho người tốt. Hai lão hàng các ngươi này, bị chôn lâu như vậy, cũng không biết cách làm người rồi, thật đáng buồn mà!
Tần Thiên nhìn Hàn Vũ lắc đầu, vẻ mặt tiếc hận mà nói.
- Ha ha ha... !
Đám đệ tử Tần gia cùng với đệ tử Tề gia nghe được đều cười phá lên, người của Hàn gia thì tức đến mặt đều xanh ngắt. Tần Thiên cũng quá không biết xấu hổ, mấy lời vô nghĩa như vậy cũng có thể nói được, hắn rốt cuộc là người như thế nào.
- Ngươi muốn chết sao, Tần Thiên!
Hàn Vũ nhìn Tần Thiên, liền muốn động thủ, nhưng lại bị Hàn Văn bên cạnh kéo lại.
- Coi chừng, không nên trúng kế của hắn, hắn muốn nhiễu loạn tâm trí của đệ, khiến cho đệ tự loạn trận cước, không cách nào phát huy ra thực lực vốn có, ngàn vạn lần không nên mắc lừa!
Hàn Văn nhìn sang đệ đệ Hàn Vũ của hắn nói.
Hàn Vũ nghe xong, lập tức sắc mặt đại biến, nhanh chóng bình tĩnh lại, trong nội tâm thầm mắng Tần Thiên âm hiểm:
- Rõ ràng còn dùng loại chiêu thức ti tiện này, khó trách trưởng lão đã nhắc nhở bọn hắn phải cẩn thận Tần Thiên, tiểu tử này quả nhiên không phải loại đèn đã cạn dầu.
- Hừ! Tiểu tử âm hiểm, chênh lệch một chút đã trúng mưu kế của ngươi rồi!
Hàn Vũ nhìn Tần Thiên oán hận mà nói.
- Ai bảo ngươi ngu dốt, quản ta cái gì?!
Tần Thiên không nghĩ tới mưu kế của mình đã bị Hàn Văn nhận thức được, bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra muốn nhẹ nhõm đánh chết hai người bọn hắn là không thể nào.
Hàn Văn đứng dậy, nhìn Tần Thiên nói:
- Các trưởng lão một mực nói ngươi quỷ kế đa đoan, làm người âm hiểm độc ác, hôm nay vừa thấy, quả nhiên cũng không phải là nói ngoa, nhưng mà hai huynh đệ bọn ta sẽ không coi trọng ngươi. Tần Thiên, thực lực của ngươi kể cả tất cả đám người các ngươi, đều không phải đối thủ của bọn ta, hiện tại, cho các ngươi một cơ hội nhận thua trận, đem tất cả đồ vật trên người bọn ngươi lấy ra hết, sau đó rời khỏi chỗ này, bằng không mà nói, bọn ta sẽ không khách khí!
- Tần Thiên ca ca, hắn uy hiếp chúng ta, ta thấy sợ!
Triệu tiểu Nhã chạy đến trước mặt Tần Thiên, ôm lấy cánh tay Tần Thiên làm nũng nói, xem bộ dáng này của cô ấy, rõ ràng cho thấy là cố ý.
- Ừm, ta cũng rất sợ, thật sự là rất sợ đó, lại nói, các ngươi sẽ không khách khí đối với bọn ta, vậy các ngươi muốn làm gì bọn ta. Chẳng lẽ các ngươi muốn làm ra chuyện cầm thú đối với bọn ta, đến hái hoa cúc của bọn ta sao, đó là không có khả năng. Ta nói cho các ngươi biết, Tần Thiên ta tuyệt đối sẽ không đi theo một nam nhân, ngươi đừng mơ tưởng muốn cưỡng bức ta!
Tần Thiên ôm ngực, sợ hãi nhìn Hàn Văn cùng với Hàn Vũ, giọng nói âm dương quái khí, ẻo lả mà nói.
- Phốc!
Lập tức, người ở xung quanh nghe thấy thiếu chút nữa thổ huyết bỏ mình. Tần Thiên, đúng thật là một người hiếm thấy, còn có thể nói ra được mấy lời nổi da gà như vậy.
- Muốn chết, ngươi, ta mới không cần ngươi!
Hàn Văn nhịn không được nổi giận nói, tức chết hắn rồi.
- Hừ! Không có ngươi khẩn trương như vậy làm gì, rõ ràng là có, Hàn Vũ, lúc ngươi ngủ ca ca của ngươi có sờ lỗ đít của ngươi hay không, mạnh dạn nói ra, để cho chúng ta nghe một chút. Ngươi yên tâm, chính phủ sẽ làm chủ cho ngươi, hắn không dám làm gì ngươi đâu, nói đi, mạnh dạn nói ra!
Tần Thiên nhìn Hàn Vũ rất là nghiêm túc nói, nói hay như sự thật.
- Ha ha ha!
- Ha ha ha... !
Đám đệ tử của Tần gia, Tề gia còn có đệ tử Hàn gia giờ khắc này đều nhịn cười không được nữa. Giọng nói kia cùng biểu lộ của Tần Thiên phối hợp với lời nói, quả thực là tuyệt vời, xuyên tạc trời, không biết còn tưởng rằng đó là sự thật.
- Ngươi nói láo, khốn nạn, ta không có, ta giết chết ngươi!
Hàn Văn phẫn nộ nói, hai tay gắt gao nắm chặt lại, chuẩn bị động thủ, nhưng lại bị Hàn Vũ bên cạnh kéo lại.
- Đại ca đừng nóng vội, hắn đây là đang chọc giận huynh, nhiễu loạn tâm trí của huynh!
Hàn Vũ nhắc nhở.
Hàn Văn nghe xong, lập tức mồ hôi lạnh đều ứa ra, không nghĩ tới trong bất tri bất giác, chính hắn ngược lại thiếu chút nữa bị Tần Thiên chọc giận, khá may đệ đệ của hắn đã kịp thời kéo hắn lại, bằng không đã bị lừa rồi.
- Hừ! Tặc tử âm hiểm, thiếu chút nữa lại bị ngươi lừa gạt!
Hàn Văn nhìn Tần Thiên oán hận quát.
Tần Thiên lần nữa bất đắc dĩ khoát khoát tay, không nghĩ tới lại thất bại lần nữa, trong miệng làu bàu nói:
- Các ngươi thật đúng là huynh đệ tốt, giúp nhau nhắc nhở, rất đáng được hoài nghi!
- Ha ha ha... !
Mọi người lần nữa cười phá lên, nhưng sắc mặt của Hàn Văn và Hàn Vũ vẫn giữ nguyên, cực kỳ cảnh giác, miễn cho lần nữa bị mắc lừa.
- Hai tên đầu heo các ngươi đã không mắc mưu, vậy thì kéo đến đánh một chầu, thiệt là, đến đây đi!
Tần Thiên nhìn hai người bọn hắn khinh thường nói, duỗi ra ngón tay hướng về phía hai người bọn hắn ngoéo một cái. ...