Sống Cùng Biểu Tỷ (Dịch Fulll)

Chương 1746 - Chương 1751: Đến Như Ong Vỡ Tổ

 Chương 1751: Đến Như Ong Vỡ Tổ Chương 1751: Đến Như Ong Vỡ Tổ Chương 1751: Đến Như Ong Vỡ Tổ

Hai huynh đệ Hàn Văn và Hàn Vũ vội vàng tìm kiếm tung tích của Tần Thiên, người của Hàn gia cũng vội vã tìm kiếm.

Rất nhanh, Hàn Văn cùng với Hàn Vũ đồng loạt phát hiện khí tức của Tần Thiên, ngay tại bên cạnh bọn hắn, hai người lập tức sắc mặt đại biến, ngay ngắn ra tay, hướng phía vị trí của Tần Thiên mà tấn công.

Nhưng rõ ràng, hai người bọn hắn đã phản ứng chậm một bước, Tần Thiên đã xuất thủ trước.

Một đầu Cự Long màu vàng bỗng nhiên xuất hiện ở hai người trước mặt, khí tức trực tiếp đạt đến cảnh giới bảy sao cấp chín đỉnh phong, thiếu một ít đã đến cảnh giới tám sao, nhưng Tần Thiên đơn giản chỉ cần khống chế là được rồi, bởi vì lo lắng nếu uy lực đến cảnh giới tám sao sẽ giết chết bọn chúng.

Cự Long màu vàng vừa ra tới, trực tiếp hung hăng giết tới Hàn Văn, vô cùng chuẩn xác đuổi giết ở trên người Hàn Văn, phá hư công kích của Hàn Văn, trực tiếp khiến cả người hắn cho nổ bay đi.

- Oanh!

- A... !

Tiếng nổ cực lớn nương theo tiếng kêu thảm thiết của Hàn Văn, cả người Hàn Văn trực tiếp bị tạc bay ra ngoài. Toàn thân bị tạc cho mất hết quần áo trên người, trơn bóng nện trên mặt đất, ném ra một cái hố to, toàn thân không mảnh vải che thân nằm tại đó, bị cháy sạch, cháy đen, cọng lông phía dưới đều bị đốt rụi, cũng không biết con chim non có bị nướng chín hay không, cả người ngược lại không ngừng thổ huyết, bị thương nghiêm trọng.

- Oanh!

- A!

Tần Thiên bên này, tuy một chiêu công kích được Hàn Văn, nhưng cũng đồng thời buông bỏ ngăn cản công kích của Hàn Vũ. Kết quả là, cả người Tần Thiên cũng bị nổ bay ra ngoài, hung hăng đụng vào tòa kiến trúc xa xa, đem trọn tòa nhà đổ nát, bị chôn ở bên trong.

Nhưng khá may mắn chính là, Hàn Vũ ra tay tương đối vội vàng, cho nên cũng không có khiến cho Tần Thiên tổn thương gì lớn, chỉ bị nội thương nho nhỏ mà thôi, Tần Thiên tùy tiện có thể khôi phục.

- Đại ca!

Hàn Vũ nhìn đại ca của hắn bị Tần Thiên đánh bay ra ngoài, nhanh chóng đuổi tới, xem xét thương thế của Hàn Văn. Hàn Vũ nhìn thấy bộ dạng đại ca Hàn Văn của hắn bị trọng thương thê thảm, Hàn Vũ tức chết, thầm mắng:

- Con mẹ nhà ngươi, đánh người thì đánh người, ngươi đem con chim non của người ta nổ không còn cọng lông làm gì, quá vô sỉ rồi.

- Đại ca, đệ sẽ báo thù cho đại ca, huynh đi trước chữa thương!

Hàn Vũ nhìn Hàn Văn nói, một tay bế hắn lên, đặt vào đám đệ tử Hàn gia bên kia, để cho đám người đó trông chừng hắn.

Tần Thiên bên này, Tần Thiên từ trong đống đổ nát đi ra, trên người thoạt nhìn càng thêm rách rưới, bất quá không có tổn thương gì, có thể nói là tinh thần vô cùng phấn chấn.

- Ai nha, ta nói ngươi tiểu bằng hữu, ngươi có phải chưa ăn cơm hay không, đánh cho lão tử một chút cũng không đau nhức, thực không có ý nghĩa!

Tần Thiên nhìn Hàn Vũ trêu chọc nói.

Hàn Vũ nhìn Tần Thiên, hai mắt trừng to rất tròn, lông mi cao cao nhếch lên, cực kỳ tức giận.

- Tần Thiên, ngươi dám tổn thương đại ca ta, ta nhất định phế đi ngươi, tiếp chiêu đi!

Hàn Vũ nhìn Tần Thiên phẫn nộ nói, nói xong cả người nhanh chóng công kích về phía Tần Thiên bên này.

- Xíu... uuu!

Tại thời khắc này, Tần Thiên cũng bắt đầu, tốc độ vô cùng nhanh, trực tiếp thuấn di lên, cự ly thuấn di ngắn đối với Tần Thiên mà nói, đó là như cá gặp nước. Mặc kệ người phương nào ở trong phạm vi này cũng không phải là đối thủ của Tần Thiên. Trong nháy mắt, Hàn Vũ cảm thấy choáng váng, bởi vì hắn phát hiện mình căn bản theo không kịp tốc độ của Tần Thiên, sắc mặt trở nên tái xanh.

- Đi chết đi!

Tần Thiên bỗng nhiên xuất hiện ở bên cạnh Hàn Vũ, một quyền hung hăng hướng về phía Hàn Vũ nện tới.

Thời khắc cảnh giác, tuy tốc độ Hàn Vũ theo không kịp Tần Thiên, nhưng ý thức cũng cực kỳ nhanh, lập tức một chưởng nghênh đón, ngăn cản nắm đấm của Tần Thiên.

Giờ khắc này, hắn thoáng nhìn thấy Tần Thiên ngoài miệng lộ ra vẻ tươi cười đắc ý, lập tức sắc mặt đại biến, có loại dự cảm bất hảo.

- Oanh!

- A... !

Hàn Vũ còn không có phục hồi lại tinh thần, giờ khắc này, nắm đấm của Tần Thiên đã hung hăng đánh vào trên bàn tay của hắn. Một cỗ lực lượng vô cùng khủng bố từ trên nắm tay truyền tới, khủng bố tuyệt luân, lực phá hoại đáng sợ nhanh chóng tác dụng trên cánh tay của hắn.

Lúc này, cả đầu cánh tay của Hàn Vũ trực tiếp nổ tung, máu thịt bay đầy trời, cả người kêu la thảm thiết bay ra ngoài, hung hăng nện trên mặt đất, máu tươi rầm rầm chảy ra đầy đất.

- A... !

Hàn Vũ té trên mặt đất khóc rống kêu thảm, người ở chỗ này nhìn thấy đều choáng váng. Nhất là đệ tử Hàn gia, trong nội tâm vô cùng khiếp sợ, Tần Thiên quả nhiên hung tàn, giống hệt với những lời đồn đại, ra tay hung mãnh, không chút lưu tình, trực tiếp đem cánh tay của Hàn Vũ đều đánh nát.

- Tần Thiên... Ngươi dám phế bỏ cánh tay của ta, ngươi muốn chết!

Hàn Vũ nằm trên mặt đất nhìn sang Tần Thiên, trong mắt lộ ra ánh nhìn vô cùng oán độc, phế bỏ một tay hắn, đây chính là làm hao tổn một nửa chiến lực của hắn, còn thế nào đánh, chỉ chờ ngược đãi.

- Bình tĩnh, ta không kích động, ngươi kích động cái gì?!

Tần Thiên nhìn hắn, không thèm quan tâm nói, người chung quanh nghe thiếu chút nữa đã hôn mê đều nghĩ:

- Nói nhảm, người bị phế cánh tay không phải là ngươi, ngươi đương nhiên không kích động rồi!

- Tần Thiên, ngươi... Ta với ngươi không đội trời chung!

Hàn Vũ nổi giận quát, Tần Thiên triệt để đối với hai phương diện thân thể và lời nói hung hăng nhục mạ hắn, quá độc ác.

- Chúng ta vốn không đội chung trời, ngươi hô hào cọng lông gì, còn muốn đánh nữa hay không. Nếu không đánh, nhanh chóng đem thứ ở trên người đều giao ra đây, sau đó mang theo người trong gia tộc các ngươi xéo đi, bằng không ta sẽ phế đi cánh tay còn lại của ngươi!

Tần Thiên nhìn Hàn Vũ trên mặt đất thản nhiên nói.

- Ngươi dám!

Hàn Vũ phẫn nộ quát.

- Ta có cái gì không dám, nếu ngươi đã muốn, ta đây sẽ giúp ngươi phế đi!

Tần Thiên nói xong thanh đồng chiến kiếm xuất hiện trong tay, chuẩn bị phế đi cánh tay còn lại của Hàn Vũ.

- Tần Thiên, ngươi quá kiêu ngạo rồi!

Mạnh mà, âm thanh của một cô gái nộ quát từ đằng xa truyền tới, mọi người đồng loạt quay đầu nhìn sang, chứng kiến Ngụy gia từ thành trì bên cạnh bên kia, bay tới một đám người, đâu đó bốn mươi năm mươi người, cầm đầu chính là một cái cô gái mặc áo trắng, dung mạo sắc nước hương trời, cực kỳ mỹ diệu.

Tần Thiên nhìn thấy cô gái kia, liếc nhìn đã nhận ra, rõ ràng là Phiêu Miểu Tiên Tử trong sa mạc bị chính mình thiếu chút nữa đánh chết. Nữ nhân này giờ phút này thực lực đã tăng lên đến cảnh giới bảy sao cấp một, khiến cho Tần Thiên rất là giật mình.

Điều khiến cho Tần Thiên càng thêm giật mình chính là, người bên cạnh Phiêu Miểu Tiên Tử, còn có một cô gái che mặt, thực lực đạt đến cảnh giới bảy sao cấp năm đỉnh phong, càng thêm khủng bố, không biết là thần thánh phương nào, có thể cũng là nhân vật bỏ niêm phong đi ra.

Tại đám người này, trong đó, Tần Thiên còn nhìn thấy một tên trọc đầu quen thuộc, Kim Thiền Tử, hắn dẫn theo nhiều tên đầu trọc khác cùng với Phiêu Miểu Tiên Tử đứng chung một chỗ. Nhìn thấy Tần Thiên đang nhìn mình, Kim Thiền Tử lộ ra vẻ mặt có chút không được tự nhiên, không biết có phải là sợ hãi Tần Thiên hay không.

Tần Thiên nhìn thấy Phiêu Miểu Tiên Tử đi chung với một đám nữ đệ tử xinh đẹp, lập tức vứt bỏ những người khác ở phía sau lưng, một đôi mắt háo sắc quét lên trên người bọn họ, trong nội tâm thầm nghĩ có nên dùng dị năng thấu thị thoáng nhìn bọn họ một chút hay không. ...

Bình Luận (0)
Comment