Sống Cùng Biểu Tỷ (Dịch Fulll)

Chương 187 - Chương 188: Sở Tương Tương Bị Bắt Cóc

 Chương 188: Sở Tương Tương bị bắt cóc Chương 188: Sở Tương Tương bị bắt cóc Chương 188: Sở Tương Tương bị bắt cóc

Sân bóng rổ trở nên hỗn loạn, tên trọng tài lập tức trở thành bao cát, không biết bị bao nhiêu người đánh.

- Con mẹ mày, thì ra mày là người khoa Lâm nghiệp

- Cái đệt, khó trách trọng tài chơi bẩn.

- Đánh chết hắn đi.

Đám đông hô lớn, tên trọng tài bị hành cho biến dạng rồi, các giáo viên một bên vội vàng giải cứu vị trọng trài đen này, tránh cho hắn bị quần ẩu rồi chết. Một bên chia ra tìm hiểu nguyên nhân, biết được trọng tài thiên vị lập tức cho đổi trọng tài tiếp tục trận đấu.

Bất quá Chu Văn cũng không bị gì nghiêm trọng. Bởi vì máu nóng bốc lên cũng hổ báo một chút, nhưng rồi cũng bị đánh ngất xỉu, đưa đi phòng y tế. Khoa Lâm nghiệp phải đổi người mới, còn tên đội trưởng cũ, vì thầy cô sợ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên liền giữ lại.

Trận đấu lần nữa bắt đầu, 5:2 khoa Mỹ thuật thắng 3 điểm.

Tiếp theo khoa Mỹ thuật chơi vô cùng suôn sẻ, khoa Lâm nghiệp bởi vì thấy tình hình Chu Văn, cũng chịu ảnh hưởng nhất định, cộng thêm Tần Thiên lần nữa phô bày đẳng cấp, nháy mắt khoa Mỹ thuật liền kéo dài khoảng cách hơn 10 điểm và tiếp tục tăng lên, đả kích nghiêm trọng lòng tin khoa Lâm nghiệp. Kế tiếp là thế trận 1 chiều, một bên ra sức chà đạp một bên mà thôi.

Trận đấu kết thúc, kết quả 120:16. Ngồi bên cạnh Lâm Hiểu Di cực kỳ vui vẻ không còn hình tượng giáo viên uy nghiêm, thắng một trận với tỉ số cao như thế làm cho khoa Mỹ thuật ai nấy đều cực kỳ hưng phấn. Khoa Lâm nghiệp bên kia thì ủ rũ rời đi, vốn hy vọng đoạt chức quán quân, nhưng ai ngờ gặp Tần Thiên người này đúng là nghịch thiên, không chờ trận đầu kết thúc khoa Lâm nghiệp đều lặng lẽ kéo nhau về, miễn khi kết thúc khỏi phải chịu thêm nhục.

- Anh Thiên, anh cũng lợi hại quá đi, em yêu anh chết mất.

Phạm Kiến nhìn Tần Thiên nói, cũng đưa tay ý đồ muốn ôm Tần Thiên.

- Biến ngay, ông không phải gay.

Tần Thiên một cước đá bay Phạm Kiến, nhưng không hề phụ lòng cự tuyệt ôm các mỹ nữ đang hướng hắn đi tới. Trong thời điểm nhóm Tần Thiên ăn mừng có hai chiếc xe MiniBus từ sân bóng rổ bên cạnh lái qua đi vào sân trường. Náo nhiệt khoảng 20 phút rốt cuộc cũng ngừng lại, mọi người dần tản đi, Tần Thiên đi tới chỗ của Lâm Hiểu Di chuẩn bị đổi lại y phục.

Lúc này, hai chiếc MiniBus phóng qua trước mặt hắn, cửa sổ xe bị đập mạnh một tiếng sau đó một tiếng hét chói tai kêu lên vọng ra bên ngoài, Tần Thiên theo phản xạ quay đầu lại trong nháy mắt liền ngần ngơ, con ngươi phóng to ra.

- Tương Tương!

Tần Thiên hô lớn, lập tức đuổi theo, người vừa đập cửa sổ xe không phải ai khác chính là Sở Tương Tương, chẳng qua là đập cửa xe một cái liền bị hai người kia mạnh mẽ kéo về.

- Đứng lại.

Tần Thiên hô lớn, cả người như mũi tên mạnh mẽ phóng lên mui xe gục ở phía trên, nhưng vì trên mui xe không có địa phương nào để nắm nên rất nhanh Tần Thiên liền trượt về phía sau. Hắn vội vàng đưa hai tay lên nắm viền xe gắt gao ôm chặt cố gắng giữ cho mình không rơi xuống. Mà bên trong mấy người thấy Tần Thiên nhảy lên xe lập tức phân phó lái xe bỏ rơi hắn. Lái xe lập tức gia tốc rồi đột ngột dừng lại làm cho Tần Thiên theo quán tính bay ra phía trước. Cũng may Tần Thiên đã sớm dự đoán được tình huống nên luôn bảo trì cảnh giác, khi bị văng ra hai tay liền đưa lên bảo vệ đầu, thân thể nện xuống đất nhưng không xuất hiện tổn thương, sau đó liền đứng lên.

Nhưng chiếc xe cũng không muốn bỏ qua cho hắn, mạnh mẽ muốn cán qua. Tần Thiên chỉ có thể hướng phía trước chạy đi.

- Hưu!

Tần Thiên vừa nhìn sang hướng bên cạnh rồi nhanh chóng né qua.

- Rầm!

Trong nháy mắt chiếc xe MiniBus liền va chạm chiếc xe phía trước. Tần Thiên lập tức chạy tới chiếc xe MiniBus, mở cửa xe liền thấy Sở Tương Tương bây giờ đã bị ngất, cùng lúc tên bắt cóc cầm trong tay khảm đao cũng chém về hướng Tần Thiên.

- Chết đi.

Tần Thiên tức giận nói, ra tay cực nhanh bắt được tay tên bắt cóc, tay còn lại thì kéo hắn xuống xe. Tên kia vừa xuống xe liền ăn một trọng quyền của Tần Thiên vào đầu, nhưng ác mộng còn chưa dứt khảm đao bị Tần Thiên cướp mất không lưu tình hướng đầu hắn chém xuống.

- Xẹt!

Tên bắt cóc này kêu cũng không được, đầu bị Tần Thiên chém thành hai nửa. Hỗn hợp óc và máu tươi bắn tung tóe ra xung quanh nhìn cực kỳ khủng bố. Đem hắn vất ra ngoài, Tần Thiên đang định vào xe bế Sở Tương Tương thì phát hiện cửa bên kia bị mở ra, còn Sở Tương Tương lại bị bọn bắt cóc đưa lên một chiếc xe khác.

- Đứng lại!

Tần Thiên tức giận gầm lên, tay cầm khảm đao mạnh mẽ phóng về phía chiếc xe thứ nhất, trong xe cũng tuôn ra bảy, tàm đại hán thân hình vạm vỡ tay cầm khảm đao lao hướng về Tần Thiên.

- Đều chết hết đi.

Tần Thiên tức giận nói, cả người như tia chớp lao vào mấy đại hán trong tay cầm khảm đao xuống tay tàn nhẫn chém về phía người đi đầu.

- Xẹt!

Trong nháy mắt tên đi đầu liền bị hạ, đầu hắn bị khảm đao trong tay Tần Thiên chém rơi trên mặt đất, xung quanh người xem náo nhiệt nhất thời bị cảnh tượng máu tanh này dọa hét toáng lên, phía sau Lâm Hiểu Di cũng nhanh chóng gọi điện thoại cho cảnh sát.

- Các ngươi cùng chết đi.

(Đoạn này máu me, không phù hợp với 18+)

Lúc này, chiếc xe mang theo Sở Tương Tương đã khởi động nhanh chóng hướng cổng trường chạy trốn. Tần Thiên một đao giết chết một tên chuẩn bị đuổi theo, nhưng còn lại mấy người lao ra cản khiến hắn không cách nào xông qua.

- ĐM, đúng là không muốn sống.

Tần Thiên tức giận rống lên, tay cầm khảm đao không chút lưu tình chém một tên thành mảnh nhỏ rồi lại hướng sang tên khác chém tới, liên tục giết bốn người làm cho mặt đất toàn máu tươi, thịt vụn, còn lòi cả ruột... tràng diện cực kỳ khủng bố.

Còn dư lại một tên thấy Tần Thiên thủ đoạn tàn nhẫn, xuống tay độc ác vậy, đem một người sống sờ sờ phanh thây như thế, nhất thời bị dọa ngây người.

- Nói, chúng mày bắt cô ấy đi đâu, không đừng trách tao độc ác.

Tần Thiên cầm thanh khảm đao ướt sũng máu chỉ vào người này rống lên như điên. Máu theo khảm đao chảy vào đại hán này trên người, dọa hắn sợ tới mức tè ra quần.

- Ở... Ở tổng bộ Phi Xa đảng, xin đừng giết tôi.

Tên gia hỏa này run rẩy cầu xin Tần Thiên.

Bình Luận (0)
Comment