Cô gái từ trên cao dần dần bay xuống, đã rơi vào chính giữa trên sân khấu, hai tay làm ra điệu bộ hình hoa lan điệu đà, nhẹ nhàng nắm lấy làn váy, xoay tròn, sau đó lại buông ra, hai tay tuyết trắng như ngọc chậm rãi ở giữa không trung nhảy múa, tạo ra từng điệu nhảy tuyệt đẹp, giống như một con bướm nhẹ nhàng nhảy múa.
Mọi người vây xem nhìn thấy kỹ thuật nhảy của cô gái kia tuyệt vời như thế, toàn bộ đứng ở đó, trong mồm nước miếng đều chảy ra rồi. Bởi vì điệu nhảy của cô gái ấy đã đem vẻ đẹp của cô cùng với bộ ngực sữa đều thể hiện ra, như ẩn như hiện. Chiếc áo chắn trước ngực cô ấy chỉ bao lấy nửa cái bộ ngực sữa phảng phất tùy thời có thể rớt xuống, nguyên một đám chứng kiến phía dưới đều có cảm giác rồi.
Mạnh mà, đúng lúc này, cô gái đó lại ngừng lại, ngồi trên mặt đất, hai tay đặt ở trên đàn cổ trên võ đài, bắt đầu chuyển động.
Ngón tay hết sức nhỏ trắng như bạch ngọc nhẹ nhàng gảy lấy dây đàn, giống như nhu hòa vuốt ve đôi má của người yêu. Ngay sau đó một nhạc khúc mỹ diệu theo ngón tay kích thích mà vang lên, thanh thúy uyển chuyển, trong lòng mọi người lập tức một mảnh yên lặng, phảng phất đưa thân vào thiên nhiên, giống như lan trong rừng vắng vô cùng mỹ diệu.
Tần Thiên nhìn cô gái kia, trên mặt từ từ lộ ra sự vui vẻ, lẩm bẩm:
- Thì ra là cô ta!
Tần Thiên nhìn hồi lâu, rốt cuộc đã nhận ra, cô gái này chính là hoa khôi trước đó ở bên trong thành Thanh Nham đã từng bị Tần Thiên bắt đi, Hoa Mãn Nguyệt.
- Cô ấy là ai vậy, chàng có quen biết cô ấy sao, lão công?
Sở Tương Tương nghe thấy lời Tần Thiên nói, lập tức mở miệng hỏi.
Đúng lúc này, Hoa Mãn Nguyệt trên đài lại hướng nhìn về phía Tần Thiên bên này, nhìn thấy Tần Thiên, mạnh mà trong ánh mắt đã hiện lên một tia kinh ngạc.
- Bành!
Giờ khắc này, dây đàn mạnh mà bị đứt, mọi người nghe thấy được âm thanh như thế toàn bộ đều bị đánh thức, nhìn Hoa Mãn Nguyệt trên đài, không biết chuyện gì đã xảy ra, như thế nào dây đàn đột nhiên bị đứt đi, rất nhanh bên dưới một hồi vang lên tiếng bàn tán xôn xao.
Hoa Mãn Nguyệt nghe được thanh âm bàn tán bên dưới, mới lập tức phục hồi lại tinh thần, ánh mắt từ trên người Tần Thiên thu trở về, cả người chậm rãi đứng lên, sau đó huy động cánh tay, kiễng mũi chân, tại trên võ đài nhẹ nhàng bay lên, ngay sau đó trực tiếp bay xuống sân khấu, đám người bên dưới bắt đầu vỗ tay khen ngợi.
- Hay!
- Hay!
- Hay lắm!
- Ba ba ba... !
Mọi người nhìn thấy Hoa Mãn Nguyệt biểu diễn, lập tức vỗ tay khen hay.
- Vô lượng thọ Phật, Tần huynh, hoa khôi này hình như là quen biết huynh, huynh từ khi nào cũng đã đem cô hoa khôi này cho tới tay vậy, ta thật sự là bội phục a!
Trương Tứ Phong ôm hai cô gái, một bên thoải mái, một bên nhìn sang Tần Thiên nói.
- Lão công, cô gái kia là ai?
Sở Tương Tương tiếp tục hỏi.
- Ừm, cô ấy tên là Hoa Mãn Nguyệt, trước đó là một hoa khôi của thanh lâu ở trong thành Thanh Nham. Thời điểm ta đi đến thành Thanh Nham đã từng xảy ra một số chuyện với cô ấy!
Tần Thiên nhìn Sở Tương Tương nói.
- Chàng có phải cũng đã đón nhận người ta nữa hay không, không cho chàng thu nạp cô ấy, trước đó chàng đã đồng ý với chúng ta rồi đấy, không được thu nạp nữ nhân nữa!
Sở Tương Tương có chút ghen nhìn Tần Thiên, cái miệng nhỏ nhắn tức giận nói.
- Ha ha... Yên tâm, lão bà, ta đối với cô ấy không có hứng thú, nếu không lần trước ta đã thu nạp cô ta!
Tần Thiên nhìn Sở Tương Tương cười nói, ôm lấy cô ấy hôn thoáng một phát.
Đúng lúc này, Hoa Mãn Nguyệt kia giẫm nhẹ bước chân thoáng cái đã nhảy tới Tần Thiên bên này rồi, cả người cúi người ở trước mặt Tần Thiên, thò một tay lấy mặt nạ che chắn trên mặt tháo xuống, lộ ra khuôn mặt kiều diễm, nhìn Tần Thiên mỉm cười.
- Không thể nghĩ tới rõ ràng ở chỗ này còn có thể gặp được huynh, thật sự là duyên phận!
Hoa Mãn Nguyệt nhìn Tần Thiên, nói khẽ, trong miệng thở khẽ một ngụm hương khí, phun ở trên mặt Tần Thiên, sau đó cô ấy nhanh chóng đứng lên, rất nhanh lấy mặt nạ che chắn đeo vào, tiếp tục nhảy múa.
- Lão công, cô ấy đối với chàng thật mập mờ!
Sở Tương Tương bất mãn nhìn Tần Thiên nói.
Trương Tứ Phong bên cạnh mở miệng nói:
- Vô Lượng Thọ Phật, Tần huynh, nữ nhân này quả nhiên có liên hệ với huynh, sẽ không phải lại là nữ nhân của huynh chứ?!
Tần Thiên không chút để ý đến lời nói của Trương Tứ Phong, mà là nhìn sang Sở Tương Tương nói:
- Nếu người ta như vậy, ta cũng không có biện pháp đúng không, nếu không, nàng đi giết cô ta, dù sao thực lực của cô ta không mạnh như nàng!
Đang nói, đúng lúc này, Hoa Mãn Nguyệt lần nữa nhảy tới trước mặt Tần Thiên, cũng cúi người xuống, nhìn lên Tần Thiên nói:
- Nếu huynh giống như lần trước dẫn ta rời khỏi nơi này, ta sẽ báo đáp huynh đấy!
- Dẫn cô rời khỏi? Tự cô có thể rời đi, làm gì ta phải dẫn cô đi, hơn nữa, tại sao cô phải rời khỏi nơi này?
Tần Thiên nhìn Hoa Mãn Nguyệt nói.
Hoa Mãn Nguyệt nhìn Tần Thiên cười cười, sau đó nói:
- Con trai của thành chủ muốn nạp ta làm thiếp, mẹ của ta ép buộc ta, không dám không theo, chuẩn bị chọn một ngày tốt, đưa ta đem qua. Nhưng mà ta không muốn trở thành nữ nhân của con trai thành chủ, ta ở chỗ này cũng không có người quen, nhưng mà huynh đã đến đây, coi như ta cũng có người quen rồi, ta hy vọng huynh có thể giúp ta!
Tần Thiên nhìn cô ấy mỉm cười, sau đó nói:
- Thật sao, ta tại sao phải giúp cô, cô dựa vào cái gì cho rằng ta sẽ giúp cô, ta... !
- Ưm... !
Một câu này của Tần Thiên còn chưa nói xong, mạnh mà, Hoa Mãn Nguyệt bỗng nhiên ngay lúc đó liền một thanh hôn lên bờ môi của Tần Thiên, một loại hương thơm đầu lưỡi lập tức chui vào trong miệng của Tần Thiên, rất nhanh quấy lại với đầu lưỡi của Tần Thiên.
Trong nháy mắt, toàn bộ khán đài như nổ tung, tất cả mọi người đều đứng lên, nhìn về phía bên này. Cô gái mà bọn hắn ngày nhớ đêm mong muốn lên giường rõ ràng hôn lấy Tần Thiên, đây là dạng tình huống gì.
Giờ phút này, tú bà ở bên cạnh chứng kiến tình huống như vậy, mặt mũi trắng bệch. Đây chính là nữ nhân mà con trai của thành chủ sẽ dự định nạp thiếp, bà ta đã sớm khuyên bảo cô ấy, chỉ có thể múa hát, không thể bán mình, nắm tay hôn môi... những việc này đều không được, hôm nay Hoa Mãn Nguyệt rõ ràng cùng Tần Thiên hôn nhau, vậy phải làm sao bây giờ.
- Nhanh, đi thông báo cho Thiếu thành chủ!
Tú bà ngẫm nghĩ, đối với một tên tiểu nhị bên cạnh nói, tên tiểu nhị gật đầu, vội vàng quay người rời đi.
Hoa Mãn Nguyệt hôn Tần Thiên thoáng một phát, sau đó tách khỏi Tần Thiên, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tần Thiên nói:
- Ngươi đã hôn nữ nhân của con trai thành chủ, ngươi cảm thấy ngươi còn có thể ở lại đây hay sao, ngươi chỉ có thể dẫn ta rời khỏi!
Hoa Mãn Nguyệt nói xong, thò tay chỉ vào Tần Thiên, xoay người nhìn tất cả mọi người ở đây nói:
- Đây là nam nhân của ta, các ngươi đều trở về đi!
Lời này vừa ra tới, lập tức toàn bộ mọi người đều ngồi không yên, nguyên một đám vô cùng nổi giận, la hét:
- Ngươi chơi ta à?!
Nhưng Hoa Mãn Nguyệt lại chẳng hề để ý, quay đầu nhìn Tần Thiên nói:
- Bây giờ còn có quý tộc hoàng triều cùng với tu luyện giả ở đây cũng muốn giết ngươi rồi, ngươi cảm thấy còn có lựa chọn sao?!
Tần Thiên phục hồi lại tinh thần, nhìn Hoa Mãn Nguyệt khẽ mỉm cười nói:
- Ta là sống không nổi nữa, thế nhưng mà, tại sao ta phải dẫn ngươi đi, ta không mang ngươi đi, ta cũng có thể bình yên rời khỏi nơi này, hơn nữa, ngươi lợi dụng ta, ngươi không sợ ta giết ngươi sao?!...