- Thật thú vị, nữ nhân này rõ ràng đem thân phận của Luyện Ngục môn cho bại lộ ra ngoài, đây là có bao nhiêu thù hận a, xem ra lần này dễ hơn rồi!
Tần Thiên nhìn sang hàng ghế số 3 bên kia cười cười. Người của Luyện Ngục môn với Tần Thiên là kẻ địch, bị Phượng Phi Yên làm bại lộ thân phận, xem như gián tiếp giúp cậu ấy bớt một vấn đề, để cho chút nữa đứng ở một bên quan sát những gia tộc này ở đây như thế nào cướp đoạt từ Luyện Ngục môn là được.
- Vô lượng thọ Phật, bần đạo chẳng biết tại sao trong nội tâm thậm chí có một chút kích động, chẳng lẽ là do lát nữa phải cướp bóc sao. Lỗi, lỗi a, ta chỉ là lấy đi đồ vật thuộc về mình mà thôi!
Trương Tứ Phong vẻ mặt nghiêm túc nói, bọn người Tần Thiên bên cạnh nghe được trực tiếp muốn quất hắn, thằng này quá vô sỉ rồi.
- Đợi lát nữa nhất định là một hồi đại chiến, không biết Phần gia sẽ có biện pháp gì bảo vệ người của Luyện Ngục môn. Dù sao cũng là khách hàng của hội đấu giá, nếu xảy ra vấn đề, phòng đấu giá cũng phải chịu trách nhiệm rất lớn. Luyện Ngục môn cũng không phải là môn phái nhỏ, chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ đấy, một khi xảy ra chuyện, tất nhiên sẽ tìm Phần gia gây khó dễ!
Yêu Dạ bên cạnh phân tích nói.
Tần Thiên nhẹ gật đầu, đây là điều tất nhiên, Phần gia nhất định sẽ có biện pháp gì đó để bảo vệ người của Luyện Ngục môn bình an mang vật phẩm đấu giá này đi.
Giờ phút này trên đài, sắc mặt của Đốt Linh có chút không tốt, hoàn toàn không nghĩ tới Phượng Phi Yên sẽ bạo lộ thân phận của Luyện Ngục môn, phiền toái chết rồi, vội vàng phân phó cho người bên cạnh đi thông báo với trưởng lão Phần gia.
- Được rồi, chư vị, khách quý ghế số 5 ra giá 10 000 vạn lẻ mười vạn, còn có ai ra giá cao hơn không?
Đốt Linh nhìn người ở dưới đài nói, hiện trong lòng cô ấy hy vọng có một người của thế lực khác đến tranh đoạt, đem đồ vật này cạnh tranh, như vậy Luyện Ngục môn sẽ không xảy ra vấn đề rồi.
Đáng tiếc tất cả mọi người không có được tài lực này, hơn nữa mọi người đều biết người của Luyện Ngục môn nhất định sẽ đấu giá được nó. Hơn nữa có rất nhiều người sẽ ra tay cướp đoạt rồi, cho nên mọi người căn bản không muốn tránh đoạt, chỉ đợi thế lực khác đến cướp bóc của Luyện Ngục môn, nhìn xem có thể thừa dịp loạn cướp được hay không.
- 10 000 vạn lẻ mười vạn lần thứu nhất!
- 10 000 vạn lẻ mươi vạn lượng lần thứ hai!
- 10 000 vạn lẻ mười vạn lần thứ ba, thành giao, chúc mừng khách quý ghế số 5. Kế đó sẽ có người của chúng tôi đem mảnh vỡ Thần mạch đồ này đưa đến khu vực của các vị. Lần đấu giá này đến đây là kết thúc, cảm tạ mọi người đã tham gia lần đấu giá này, hiện tại mọi người có thể tự do rời đi!
Đốt Linh nhìn mọi người nói, nói xong nghiêng mình cúi chào, sau đó vội vàng rời đi.
Mọi người cũng nhao nhao tiến đến lối ra, trận pháp vừa rồi mà Tần Thiên đấu giá được cũng đã được đưa tới, đã trao trả đầy đủ Thiên Nguyên thạch, cho nên có thể đi ra.
Cả đám nhao nhao rời khỏi phòng đấu giá, hướng phía bên ngoài mà đi, đã rời khỏi phù đảo, nhưng kỳ thật căn bản không có đi xa, toàn bộ đều ở trong thành chú ý đến động tĩnh trên phù đảo, chờ đợi những người của Luyện Ngục môn kia đi ra.
Tần Thiên một đoàn người đã đi khỏi phù đảo, đã rơi vào trong một khách điếm, một bên uống trà, một bên chờ đợi đám người của Luyện Ngục môn đi ra. Người của Luyện Ngục môn là không cách nào tránh khỏi được trận này.
- Người của Vô song Thiên Triều đến rồi, dường như là nhị công chúa của Vô Song Thiên Triều, Phượng Phi Yên!
Yêu Dạ nhìn thoáng qua cửa khách điếm bên kia, sau đó đối với bọn người Tần Thiên cùng với Trương Tứ Phong nói.
Tần Thiên và Trương Tứ Phong hai người nhanh chóng nhìn sang, chứng kiến một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp đi lên, một thân ăn mặc xiêm y màu đỏ, lộ nửa ngực, mặt mỉm cười, một đôi mắt phượng vô cùng thâm thúy, câu hồn đoạt phách, cả người nổi lên vẻ cực kỳ yêu mị, khí chất cao quý, giống như một thiên nga kiêu ngạo. Đằng sau đi theo ba lão giả ăn mặc trang phục đỏ vàng xanh lam, một bộ không phải chủ lưu, trông giống như cây đèn giao thông, liếc nhìn sang, một cỗ khí tức nồng đậm đập vào mặt.
Tuy rất không phải chủ lưu, nhưng khí thế trên người lại rất kinh khủng, từng người một đều là cao thủ đã ngoài cảnh giới tám sao.
- Vô lượng thọ Phật, chúng ta đi đoạt cô ấy trở về song tu như thế nào, Tần huynh!
Trương Tứ Phong nhìn thấy Phượng Phi Yên gợi cảm vũ mị, rất nhanh trên mặt lộ ra một bộ Trư Bát Giới háo sắc khát khao, giống như chưa từng thấy qua phụ nữ, nước miếng đều chảy ra.
Tần Thiên nghe thấy lời Trương Tứ Phong nói, vô cùng đồng ý nhẹ gật đầu, nhìn Trương Tứ Phong nghiêm túc nói:
- Đạo trưởng, ta vô cùng ủng hộ ý nghĩ này của ngươi, Vô Song Thiên Triều muốn truy nã chúng ta, là kẻ địch của chúng ta, đối với kẻ địch, chúng ta nhất định không thể nương tay. Như vậy đi, bây giờ ngươi đi giết cô ta, chúng ta ở chỗ này vỗ tay ủng hộ cho ngươi, nếu ngươi chết chúng ta sẽ đốt giấy tiền vàng mã cho ngươi, đốt cả mỹ nữ, thế nào!
Trương Tứ Phong:
- ... !
- Phốc... !
Bọn người Sở Tương Tương nghe được mấy lười của Tần Thiên lập tức cười phá lên. Bọn họ vừa rồi nhìn thấy bộ dạng Tần Thiên nghiêm túc như vậy còn tưởng rằng là muốn cùng Trương Tứ Phong đi bắt lấy Phượng Phi Yên, không nghĩ tới lại là tiễn đưa Trương Tứ Phong đi chết.
- Thế nào, đạo trưởng, đề nghị của ta như thế nào a, phải hay là không rất đáng khen!
Tần Thiên nhìn sang Trương Tứ Phong cười híp mắt nói.
- Khục khục... Kỳ thật, ta cảm thấy rằng có lẽ chúng ta đối với kẻ địch nên có lòng tha thứ một chút, đều là người tu luyện, có lẽ đoàn kết hữu ái mới nên, làm gì chém chém giết giết, không có ý nghĩa gì cả, đúng không?!
Trương Tứ Phong vô liêm sỉ nói, trực tiếp bị bọn người Tần Thiên khinh bỉ, lộ ra vẻ mặt coi thường.
Đang nói, đúng lúc này Phượng Phi Yên lại mang theo ba lão giả không phải chủ lưu kia đi tới hướng Tần Thiên bên này. Trong khách điếm cũng có rất nhiều ánh mắt hướng về phía Phượng Phi Yên, cùng đi đến Tần Thiên bên này.
Nguyên một đám vốn là đến xem mỹ mạo của Phượng Phi Yên, kết quả nguyên một đám đột nhiên phát hiện tướng mạo của hai người Tần Thiên cùng với Trương Tứ Phong thoạt nhìn rất quen thuộc, dường như đã gặp nhau ở nơi nào, trong đầu lập tức vang lên.
- Ta nhớ rồi, tên kia chính là Tần Thiên cùng với gã đạo sĩ vô lương, bị Vô Song Thiên Triều, Đông Thắng thần triều còn có người của Luyện Ngục môn truy nã!
- Đúng, chính là bọn họ, khó trách nhìn thấy quen thuộc như vậy!
- Nhị công chúa của Vô Song Thiên Triều dẫn theo một đám trưởng lão đi qua rồi, chẳng lẽ ở chỗ này khai chiến sao?!
- Hẳn là thế, Tần Thiên thế nhưng mà giết chết đại công chúa Thiên Triều, thân là tỷ tỷ của nhị công chúa này, làm sao có thể không báo thù cho được!
- Thế nhưng mà nơi này chính là địa bàn của liên minh tứ đại gia tộc, công chúa của Vô Song Thiên Triều dám động tay sao, không sợ người trong tứ đại liên minh xuất thủ trừng phạt bọn hắn sao?
- Hừ! Có cái gì phải sợ chứ, Vô Song Thiên Triều cũng không phải kẻ yếu!
- Nghe nói trên người Tần Thiên kia có bản chép tay của thánh nhân!
- Đúng vậy a, không biết có hình dạng gì nữa, nói không chừng để cho chút nữa đánh nhau, thừa dịp loạn, chúng ta có cơ hội lấy được đây này!
Người bên trong khách điếm nhao nhao bàn luận lên, bộ dạng rất là kích động.
Phượng Phi Yên mang theo ba lão giả ăn mặc lèo loẹt không phải chủ lưu kia đi tới trước mặt bọn người Tần Thiên, nhìn Tần Thiên, trên mặt lộ ra thần sắc mị hoặc.
- Ngươi giết tỷ tỷ của ta, nhìn thấy ta còn không né tránh, ngươi không sợ chết sao?
Phượng Phi Yên nhìn Tần Thiên chậm rãi nói, ngữ khí bất ôn bất hỏa, rất là bình thường, giống như một chút cũng không có hận Tần Thiên vì mối thù giết chết tỷ tỷ.
Tần Thiên nhìn cô ấy, mỉm cười, con mắt ở trước ngực của cô ấy nhìn lướt qua, sau đó nói:
- Làn da của cô thật đẹp, ta có thể thử sờ vào một chút không?
Lời này vừa ra tới, người ở chỗ này toàn bộ đều ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới Tần Thiên rõ ràng to gan như vậy, trực tiếp đùa giỡn Phượng Phi Yên, thật sự là không muốn sống mà.
Vẻ mặt của Phượng Phi Yên cũng lập tức cứng lại, trong ánh mắt lộ ra nồng đậm sát ý. Tần Thiên rõ ràng dám lớn mật như thế, mạo phạm cô ấy, quả thực là muốn chết, đã chán sống. ...