Tần Thiên nhìn vẻ mặt đắc ý của Phượng Phi Yên, từ trên mặt đất chậm rãi đứng lên, vừa mới khôi phục thoáng một phát, thương thế trên người Tần Thiên đã khá hơn rất nhiều, có thể đứng lên rồi.
- Ngươi cho rằng ngươi có thể giết được ta sao?
Gương mặt Tần Thiên vui vẻ nhìn xem Phượng Phi Yên, lộ ra vẻ rất là bình tĩnh, không có chút nào kinh hoảng, tựa như có cái gì dựa vào.
Phượng Phi Yên nghe thấy lời của Tần Thiên nói, mặt lộ vẻ khinh thường:
- Con vịt chết mạnh miệng, chúng ta ba cao thủ cảnh giới tám sao, mà ngươi chỉ có hai người mà thôi, hơn nữa còn bị thương, còn có nữ nhân kia chỉ ở cảnh giới bảy sao, há là đối thủ của chúng ta, ngoan ngoãn chịu chết đi!
- Ngươi chẳng lẽ không cảm thấy kỳ quái sao, chúng ta trước đó thế nhưng mà có năm người, hiện tại chỉ có hai người, ba người khác đi nơi nào, các ngươi không biết được, có lẽ ngay tại sau lưng các ngươi cũng không nhất định đây này!
Tần Thiên vừa nói, một bên chỉ vào sau lưng của Phượng Phi Yên.
Bốn người Phượng Phi Yên nghe xong lời Tần Thiên nói lập tức sắc mặt đại biến, nhanh chóng nghiêng đầu quay ra sau lưng nhìn lại, nhưng lại không có nhìn thấy bất luận kẻ nào tồn tại.
- Ha ha ha... Thật đúng là đần, ta nói ngươi cũng tin, đầu óc ngươi bị cửa kẹp mất rồi sao!
Tần Thiên nhìn Phượng Phi Yên cười phá lên.
- Hừ! Tần Thiên, sắp chết đến nơi rồi, ngươi còn dám đùa cợt ta!
Phượng Phi Yên nhìn Tần Thiên phẫn nộ quát, gương mặt kiều mị trướng đến đỏ bừng, lộ ra vẻ cực kỳ kích động, nhưng cũng không có động thủ, bởi vì một câu kia vừa rồi của Tần Thiên đã thức tỉnh cô ấy. Yêu Dạ cùng với muội muội của hắn còn có Trương Tứ Phong cũng không trông thấy, chỉ còn lại có hai người Tần Thiên, ba người khác ở địa phương nào.
- Thấy bộ dạng vô cùng bình tĩnh của Tần Thiên, vẻ mặt đối với bốn người mình một chút cũng không có kinh hoảng, bộ dạng tựa như có cái gì cậy vào, không chừng lại ám trúng mai phục của cao thủ, có bẫy rập gì, chờ đợi bọn người mình chui vào.
Phượng Phi Yên nghĩ nghĩ, tuy trong nội tâm cực kỳ phẫn nộ, nhưng cuối cùng nhất quyết định hay là trước không nên động thủ cho thỏa đáng, xem trước một chút Tần Thiên thế nào.
Nghĩ tới đây, Phượng Phi Yên ra hiệu cho ba gã trưởng lão không phải chủ lưu bên cạnh, để cho bọn hắn cảnh giác một điểm, coi chừng có lừa gạt.
Tần Thiên nhìn thấy bộ dạng cảnh giác kia của Phượng Phi Yên, trong nội tâm âm thầm bật cười, thầm nghĩ:
- Không nghĩ đến cô nàng này thật đúng là bị chính mình hù dọa rồi, như vậy cũng tốt, phải trêu đùa bỡn cợt thoáng một phát cô nàng này mới được.
- Ta cũng không có đùa giỡn với ngươi, chỉ là chính ngươi đần mà thôi, trách không được ta, lại nói, ngươi không phải muốn giết ta sao, như thế nào không động thủ đi!
Tần Thiên nhìn Phượng Phi Yên, mặt mũi tràn đầy dáng tươi cười đắc ý, trông bộ dạng vô cùng vô sỉ.
- Hừ! Ngươi đã không còn đường có thể đi, giết ngươi là chuyện sớm hay muộn, chỉ là bây giờ ta cho ngươi một cơ hội, chỉ cần ngươi đem Thần mạch đồ cùng với Pháp đồ không gian truyền tống trận ngươi vừa rồi tại phòng đấu giá đấu giá được lấy ra, giao cho ta, như vậy ta sẽ bỏ qua cho ngươi một mạng. Thế nào, giao dịch như vậy là có lợi nhất rồi!
Phượng Phi Yên nhìn Tần Thiên nói.
Tần Thiên nhẹ gật đầu, biểu thị cực kỳ đồng ý:
- Đúng vậy, xác thực thật là có lợi nhất, chỉ có điều ngươi là nói lời giữ lời sao, ta thế nhưng mà đã giết chết tỷ tỷ ngươi, ngươi nguyện ý khinh địch như vậy buông tha cho ta sao?!
- Hừ! Tiện nhân kia chết chưa hết tội, ta còn muốn cảm tạ ngươi giúp ta trừ đi một đối thủ cạnh tranh ngôi vị hoàng đế đây này!
Phượng Phi Yên nhìn Tần Thiên, vẻ mặt chẳng hề để ý, giống như người chết không phải tỷ tỷ của cô ấy, mà là kẻ địch vậy.
Hai người Tần Thiên nghe được lời của Phượng Phi Yên nói, lập tức một hồi im lặng. Nữ nhân này, cư nhiên ác độc như thế, tỷ tỷ mình chết càng vui mừng, thầm nghĩ muốn có Thần mạch đồ, điều này cũng quá phát rồ rồi, nhưng cũng không biết ả ta nói thật hay giả.
- Thật sao, thế thì ta đã giúp ngươi trừ đi một đối thủ cạnh tranh ngôi vị hoàng đế, có lẽ ngươi nên cảm tạ ta mới đúng. Ngươi có đồ vật gì đó muốn thưởng cho ta hay không?
Tần Thiên nhìn Phượng Phi Yên vẻ mặt cười xấu xa, lén lút nhanh chóng khôi phục lấy thương thế. Thương thế trên người Tần Thiên trong lúc vô tình đã khôi phục được tám phần, lại đến một phút đồng hồ có thể triệt để trở lại trạng thái tốt nhất.
Phượng Phi Yên nghe được mấy lời Tần Thiên nói, cảm thấy khó chịu:
- Tần Thiên, ngươi đừng có không biết xấu hổ, mau chóng đem Thần mạch đồ lấy ra, nếu không ta không khách khí!
- Khục khục, đừng có gấp nha, công chúa, Thần mạch đồ nha, cho ngươi, không phải là không thể được, chỉ là, ta thật sự cho ngươi, ngươi sẽ bỏ qua ta sao?
Tần Thiên làm ra một bộ dạng lo lắng nhìn về phía Phượng Phi Yên.
- Hừ! Ta nhị công chúa, đương nhiên nói được thì làm được, một lời đã nói ra, tuyệt đối không hối hận, ngươi mau chóng đem Thần mạch đồ lấy ra!
Phượng Phi Yên nhìn Tần Thiên có chút không kiên nhẫn được nữa, nếu không phải cố kỵ Tần Thiên có bố trí bẫy rập gì hay không, cô ấy đã sớm động thủ.
- Chuyện này... Khó mà nói a, dù sao ngươi là nhị công chúa, người cute như vậy, ta không thể yên tâm!
Tần Thiên vẻ mặt lo lắng nhìn xem Phượng Phi Yên.
- Phốc thử!
Cute ngoài có ý nghĩa là dễ thương xinh đẹp còn có nghĩa là gian xảo. Sở Tương Tương bên cạnh nhìn thấy Tần Thiên thay đổi ngôn ngữ mắng xéo Phượng Phi Yên như vậy, lập tức nhịn cười không được, thầm nghĩ Tần Thiên thật sự là rất xấu rồi.
Phượng Phi Yên nào đâu biết rằng cute là có ý gì, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Tần Thiên hỏi:
- Cute? Có ý gì, ta cute là sao?
- Cute có nghĩa là xinh đẹp, vô cùng cute, nói đúng là ngươi vô cùng xinh đẹp!
Tần Thiên vẻ mặt chăm chú nhìn nhị công chúa nói, nói rất hay giống như thật sự, khiến cho Sở Tương Tương bên cạnh lại cười bụng đều đau quặn.
Phượng Phi Yên căn bản không biết Tần Thiên đang mắng cô ấy, còn tưởng rằng Tần Thiên thật sự đang khen cô ấy, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ vui mừng, xem Tần Thiên thiếu chút nữa hộc máu, trong nội tâm âm thầm cười phá lên.
- Hừ! Được rồi, Tần Thiên, ngươi đừng tưởng rằng khoa trương ta, có thể không cần giao ra Thần mạch đồ, vẫn phải giao ra đây, nhanh lên!
Phượng Phi Yên nhìn Tần Thiên tiếp tục thúc giục nói.
- Được thôi, không có vấn đề, nhưng mà công chúa, ngươi phải cam đoan không giết ta mới được. Hơn nữa, ngươi cũng biết, Thần mạch đồ đến được tay ta thật không dễ, ta thế nhưng mà mạo hiểm nguy hiểm tánh mạng để có được, ngươi như thế nào cũng phải cho ta cái mấy ngàn vạn thượng phẩm Thiên Nguyên thạch đền bù tổn thất đôi chút đúng không?!
- Hừ! Mơ tưởng, ta không giết ngươi, đã là đại ân rồi!
Phượng Phi Yên quyết đoán cự tuyệt.
Tần Thiên nghe được lời Phượng Phi Yên nói, lập tức mở miệng nói:
- Ngươi không đưa Thiên Nguyên thạch cho ta, ta đây sẽ không đưa Thần mạch đồ cho ngươi, ngươi tới giết ta đi!
- Ngươi cho rằng ta không dám sao?!
Phượng Phi Yên giận dữ.
- Ngươi dám thì tới đi, ta chờ đây!
Tần Thiên xếp bằng hai tay vào đứng ở nơi đó, vẻ mặt bình tĩnh nhìn về phía Phượng Phi Yên.
- Ngươi... Được, ta cho ngươi, lấy Thiên Nguyên thạch ra!
Phượng Phi Yên nhìn sang gã trưởng lão bên cạnh nói.
- Công chúa không thể được, tiểu tử này trông giống như là đang dối gạt người!
Một gã trưởng khác lão lập tức nói.
- Hừ! Hắn dám gạt ta ta sẽ đánh nát hắn, lấy ra!
Phượng Phi Yên nhìn gã trưởng lão kia nói.
Gã trưởng lão này nhìn Phượng Phi Yên, lại nhìn thoáng qua Tần Thiên, cuối cùng nhất lấy ra một cái không gian giới chỉ, giao cho Phượng Phi Yên.
Phượng Phi Yên tiếp nhận, cầm ở trong tay, tra nhìn một chút, sau đó nhìn Tần Thiên nói:
- Trong này có sáu ngàn khối cực phẩm Thiên Nguyên thạch, ngươi đem Thần mạch đồ giao ra, ta sẽ đưa nó cho ngươi!
- Hừ, nếu ngươi cầm thần mạch đồ, sau đó không đưa cho ta thì làm sao bây giờ, chúng ta có hai người, căn bản đánh không lại các ngươi. Cho nên, hay là ngươi trước tiên đem Thiên Nguyên thạch đưa cho ta, dù sao chúng ta chỉ có hai người, cũng chạy không thoát, đúng không?
Tần Thiên nhìn Phượng Phi Yên nói.
Phượng Phi Yên nhìn Tần Thiên, nghĩ nghĩ, đợi chút nữa nếu Tần Thiên dám lừa gạt cô ấy, coi như là dốc sức liều mạng, cô ấy cũng phải giết chết Tần Thiên.
- Hừ! Cầm lấy đi!
Phượng Phi Yên vung tay lên, không gian giới chỉ liền bay đến trong tay Tần Thiên. Tần Thiên nhanh chóng tra nhìn lại, quả nhiên bên trong có sáu ngàn khối cực phẩm Thiên Nguyên thạch, cảm thấy mừng rỡ trong lòng, thầm nghĩ:
- Cô nàng này thật đúng là loại người ngu dốt mà, nói cho mình, thật sự đưa cho mình, trên cái thế giới này còn có người ngu đến như vậy sao, thật sự là hiếm thấy mà.
- Được, nhị công chúa quả nhiên cute, cute bó tay rồi, cute không có thuốc chữa, quá hào khí rồi. Nhị công chúa đã sảng khoái như vậy, thế thì Tần mỗ cũng không thể keo kiệt thất lễ đúng không, ta đây sẽ đem Thần mạch đồ đưa cho ngươi!
Tần Thiên vẻ mặt chính khí nhìn Phượng Phi Yên, nói rất hay như là thật sự.
- Đây là tất nhiên, Bổn công chúa nói lời giữ lời, nhanh lên, lấy ra đi!
Phượng Phi Yên thúc giục nói, trong nội tâm thầm nghĩ:
- Đợi chút nữa lấy được Thần mạch đồ, sẽ thăm dò Tần Thiên thoáng một phát, nếu là không có bẫy rập mai phục mà nói, sẽ diệt đi Tần Thiên, đoạt lại Thiên Nguyên thạch của mình.
- Được, ta đây sẽ giao cho ngươi!
- Ừm, nhanh lên!
Phượng Phi Yên sốt ruột nói.
- Ta thật sự lấy ra rồi, công chúa, ngươi phải nói lời giữ lời a!
Tần Thiên giảo hoạt nói.
- Đương nhiên, ngươi nhanh lên, ta cam đoan nói lời giữ lời!
Phượng Phi Yên không kiên nhẫn mà nói.
- Được... Ta đây... Ta... Được rồi, hay là ta không đưa, công chúa, ngươi tới giết ta đi!
Tần Thiên đột nhiên xoay chuyển lời nói, cười tủm tỉm nhìn về phía Phượng Phi Yên.
Lập tức vẻ mặt Phượng Phi Yên vốn đang cười tủm tỉm bỗng nhiên biến mất, mặt mũi tràn đầy vẻ giận dữ:
- Ngươi đùa cợt ta sao?!
- Đúng vậy, đã bị ngươi nhìn ra, xem ra ngươi cũng không phải rất đần mà!
Tần Thiên nhìn Phượng Phi Yên cười nói.
- Lẽ nào lại như vậy, Bổn công chúa phải giết chết ngươi!
Phượng Phi Yên nhìn Tần Thiên phẫn nộ rống kêu lên, ngàn vạn lần không nghĩ tới nói lâu như vậy, Thiên Nguyên thạch đều đã đưa cho Tần Thiên rồi, không nghĩ tới Tần Thiên lại là đang đùa nghịch với cô ấy, vô cùng nhục nhã, việc này truyền đi về sau còn thế nào gặp người khác.
- Động thủ cho ta, giết chết hắn!
Phượng Phi Yên phẫn nộ quát, mạnh mà vung tay lên, phân phó ba lão giả không phải chủ lưu sau lưng tiến công hướng về phía Tần Thiên.
Ba lão giả không phải chủ lưu nghe thấy mệnh lệnh của Phượng Phi Yên, liền nhanh chóng vọt tới Tần Thiên bên này, khí tức kinh thiên từ trên người của bọn hắn bạo phát ra, cực kì khủng bố.
Tần Thiên nhìn thấy ba tên trưởng lão kia tấn công về phía chính mình, nhưng một chút cũng không lo lắng, mà là chậm rãi đưa Sở Tương Tương vào trong tiểu thế giới, sau đó nhìn Phượng Phi Yên nói:
- Bye bye, đồ công chúa đần, sau này còn gặp lại!
Nói xong Tần Thiên trực tiếp bóp nát truyền tống tinh thạch, một không gian thông đạo mở ra, sau một khắc, cả người Tần Thiên lập tức biến mất ở trước mặt bốn người Phượng Phi Yên. Ba gã trưởng lão không phải chủ lưu trực tiếp bị vồ ếch chụp hụt, cả gốc cọng lông đều chưa bắt được.
- Chuyện gì đã xảy ra, người đâu, người đâu?!
Phượng Phi Yên kinh sợ hét lớn, bốn phía xem xét bóng dáng của Tần Thiên, nhưng cái gì cũng không thấy.
- Hồi bẩm công chúa, tiểu tử kia giống như đã lợi dụng Truyền tống trận pháp bỏ trốn, chúng ta đuổi không kịp rồi!
Một gã trưởng lão nói.
- A... Đáng chết!
- Oanh!
Phượng Phi Yên cả người giống như nổi điên, nộ rống lên, một chưởng oanh đến xa xa, trực tiếp tiêu diệt một phiến rừng rậm, vô cùng phẫn nộ.
- Tần Thiên, ngươi rõ ràng dám nhục mạ Bổn công chúa như thế, Bổn công chúa tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi, Bổn công chúa nhất định phải đem ngươi bầm thây vạn đoạn, dù là ngươi chạy đến chân trời góc biển, ta cũng phải bắt được ngươi... A... !
Phượng Phi Yên ngửa mặt lên trời nộ rống lên, cả khuôn mặt đều bóp méo. ...