Thực lực của Hắc Lân Ưng cực kỳ cường đại, đôi cánh quét ngang, đá vụn vỡ ra trực tiếp ném vỡ ngực của Tần Thiên, xuất hiện từng đạo vết máu, đau đớn không gì sánh được. Cũng may chính là năng lực khôi phục của Tần Thiên cực kỳ cường đại, năng lực huyết mạch vào giờ khắc này hoàn mỹ biểu hiện ra. Đối với loại vết thương không phải rất nghiêm trọng này, mười mấy giây sẽ triệt để khôi phục, vết thương toàn bộ biến mất, hoàn toàn không tổn hại, bất quá trong cơ thể vẫn như cũ có chút đau nhức.
Tần Thiên từ dưới đất đứng lên, nhìn thấy Hắc Lân Ưng đang xoay quanh trên bầu trời tìm kiếm mình, trong đầu nhanh chóng nghĩ ngợi, nhìn xem thế nào mới có thể tiêu diệt con Hắc Lân Ưng này.
Tảng đá hơn ba ngàn cân đối với Hắc Lân Ưng đều không có bất kỳ tác dụng gì. Tần Thiên cảm thụ được độ mạnh yếu mà Hắc Lân Ưng vừa mới tập kích, đoán chừng khi Hắc Lân Ưng lao xuống một cái khả năng lực lượng lớn đến mấy chục ngàn cân. Tần Thiên tự tin mình cũng có thể bộc phát ra lực lượng mấy chục ngàn cân, nhưng cường độ thân thể không có kinh khủng được như Hắc Lân Ưng. Nếu như cùng với Hắc Lân Ưng trực tiếp mặt đối mặt vật lộn mà nói, chính bản thân chỉ sợ là sẽ bị thương nặng, bản thân nhất định phải có một vũ khí cầm tay, hoặc là thứ gì khác.
Tần Thiên nhíu mày suy nghĩ một chút, bây giờ binh khí gì hắn cũng không thể dùng, chỉ có thể là dùng tảng đá. Tảng đá mấy chục ngàn cân, Tần Thiên cũng không có khả năng cầm làm vũ khí, chẳng những không mấy hữu dụng, còn không tiện tay.
- Đáng chết, có thứ gì có thể làm binh khí đây trời!
Tần Thiên tìm kiếm mọi nơi, thừa dịp hiện tại Hắc Lân Ưng không phát hiện được hắn, có thể tiến hành tìm kiếm binh khí.
Nghĩ tới đây, Tần Thiên liền bắt đầu ở tra nhìn ở xung quanh, xem gần đó có hài cốt mãnh thú đã chết hay không. Bởi vì nơi này bình thường là có mãnh thú tiến hành đại chiến, tất nhiên có rất nhiều mãnh thú chết đi, những đầu khớp xương của đám thú dữ kia đều cực kỳ rắn chắc, chỉ cần Tần Thiên có thể tìm được một mãnh thú hài cốt, vậy thì có biện pháp.
Sau đó, Tần Thiên nhanh chóng chạy nhảy ở trong rừng rậm, tìm kiếm hài cốt mãnh thú khắp nơi, xem có thể tìm được hay không.
- Có rồi!
Tần Thiên tìm trong phạm vi mấy cây số, rốt cuộc phát hiện được một bộ hài cốt của mãnh thú. Đây là hài cốt của loại một rắn, cũng không biết đã chết bao lâu, khung xương bị che đậy, chôn vui bên trong bùn đất, đã bắt đầu mục rữa.
Tần Thiên đi tới, bắt lấy một khối mẫu xương sắc bén lộ ra ngoài, mạnh mà dùng lực đem nó từ trong bùn đất rút ra, cầm ở trong tay.
Khúc xương này dài chừng hơn hai mét, hình lưỡi liềm, đầu to đuôi nhọn, cầm lấy phần đuôi có thể dùng như gậy gộc, cầm lấy đầu có thể dùng làm gai nhọn, vô cùng tiện tay, đồng thời cũng vô cùng nặng, ít nhất hơn một nghìn cân.
- Xem thử uy lực thế nào!
Tần Thiên tự nói, cầm lấy mảnh xương trong tay, đi tới một khối đá trước mặt, hướng về phía tảng đá, sử xuất khí lực lớn nhất của bản thân, hung hăng đập xuống.
- Ầm!
Một tiếng vang thật lớn, đá vụn bay ngang, tảng đá đó trực tiếp bị khúc xương trong tay Tần Thiên đập ra một cái hố to, nhẹ nhõm giống như cây búa nện vào trên miếng đậu hũ vậy, nhìn lại khúc xương, không chút tổn hao gì.
- Tốt, chính là cái này!
Tần Thiên nhất thời vui mừng, cầm lên khúc xương này, sau đó trở lại trước mặt cỗ hài cốt to lớn mãnh thú kia, lại tìm một khối gai xương tương đối nhỏ một chút, đại khái dài hai ba mươi centimet, dùng để làm con dao nhỏ, vũ khí phòng thân.
Tần Thiên đem nó thu vào, nhìn ở trên không ngoài mười mấy cây số Hắc Lân Ưng đang loanh quanh tìm mồi, cả người nhanh chóng vọt tới, tốc độ nhanh như tia chớp, ở trong rừng nhanh chóng bay vọt, trực tiếp vỡ vụn rất nhiều cây cối, vô cùng tàn bạo, gây ra rất động tĩnh lớn.
Rất nhanh, Tần Thiên liền vọt tới vị trí Hắc Lân Ưng trên bầu trời, đồng thời Hắc Lân Ưng cũng phát hiện ra Tần Thiên. Bởi vì Tần Thiên gây ra động tĩnh quá lớn, cộng thêm hiện đang không có ẩn thân, cặp mắt vô cùng bén nhọn của Hắc Lân Ưng tự nhiên sẽ phát hiện.
- Thu... !
Một tiếng kêu to lớn, Hắc Lân Ưng nhanh chóng phát động công kích, vọt tới chỗ Tần Thiên, nó nhận ra Tần Thiên, chính là người vừa rồi dùng tảng đá đập vào của cánh nó, cho nên nó vô cùng phẫn nộ.
- Hừ! Đến đây đi, chỉ sợ ngươi không dám, con chim chết tiệt!
Tần Thiên nhìn Hắc Lân Ưng lao xuống, cả người hết sức nghiêm túc, ánh mắt gắt gao nhìn Hắc Lân Ưng chằm chằm, tính lấy khoảng cách Hắc Lân Ưng lao xuống.
Nhìn khoảng cách càng ngày càng gần, Tần Thiên lại một lần nữa biến mất ở tại chỗ, cả người nhanh chóng thuấn di lên, sau đó mạnh mà nhảy vọt, hướng phía sau lưng Hắc Lân Ưng bay đến.
Hắc Lân Ưng lại một lần nữa bị Tần Thiên trêu chọc, mất đi mục tiêu, trực tiếp đâm vào trong rừng rậm, vỡ vụn tất cả cây cối, sau đó tức giận phóng lên cao. Mà Tần Thiên, lúc này cả người đã bay lên sau lưng Hắc Lân Ưng, cầm lấy khúc xương binh khí ghé vào trên lưng Hắc Lân Ưng.
Bộ lông của Hắc Lân Ưng vô cùng cứng rắn, giống như được chế tạo từ sắt thép, vô cùng trơn tuột. Tần Thiên ở trên này hầu như không bám được, sắp rớt xuống, cộng thêm tốc độ bay của Hắc Lân Ưng vô cùng nhanh, Tần Thiên càng nhanh tăng tốc độ rớt xuống.
- Chiêm chiếp... !
Giờ khắc này, Hắc Lân Ưng xông lên trên cao, nó phát hiện Tần Thiên đang ở phía sau lưng mình. Con chim to lớn này lộn lại phía sau, tìm kiếm bóng dáng của Tần Thiên, trong ánh mắt của nó lộ ra vẻ kinh hoảng. Bởi vì nó cảm thấy phía sau lưng có thứ gì đó tồn tại, thậm chí có thể cảm nhận được khí tức đối phương, nhưng lại không phát hiện được tung tích của đối phương, đây là trước nay chưa có, đương nhiên là vô cùng kinh hoảng. Sau khi phát hiện nó mãnh liệt rung mạnh thân thể, muốn đem Tần Thiên phía sau lưng cho ném xuống.
- Khốn kiếp, con chim chết tiệt, cho ta an ổn một chút!
Tần Thiên giận dữ, cả người sắp bị đong đưa rớt xuống, vội vàng luân khởi khúc xương thật lớn trong tay, đôi chân kình lực bám chặt vào, hung hăng đập xuống cái cổ của nó.
- Ầm!
- Dát... !
Một tiếng vang thật lớn, còn có tiếng thét đau đớn chói tai vang lên. Tần Thiên dùng đầu xương to đập mạnh xuống, lực tác động mạnh đến mấy chục nghìn cân, đập vào trên cổ Hắc Lân Ưng, điều này làm cho con chim kia căn bản không có bất kỳ phòng bị nào trực tiếp bị bị thương nặng. Trong nháy mắt phát sinh một tiếng hét thảm, trực tiếp từ trên cao rơi thẳng xuống.
Tần Thiên cũng từ sau lưng Hắc Lân Ưng rớt xuống, từ độ cao mấy trăm mét rớt xuống bên dưới.
- Ầm!
- Ầm!
Hai tiếng nổ một trước một sau vang lên, Tần Thiên cùng Hắc Lân Ưng đồng loạt rơi trên mặt đất. Tần Thiên trực tiếp đập nát một cây đại thụ, cả người nằm trên mặt đất, đau đớn gương mặt đều co rút.
Hắc Lân Ưng cũng không tốt hơn chút nào, cây cối trong vòng bán kính hơn mười mét đều bị nó đập bể. Toàn thân đau đớn khiến nó càng điên cuồng đập cánh, quét ngang tất cả, cái cổ bị nghẹo, dùng sức lăn qua lăn lại trên mặt đất.
Tần Thiên thoáng cái trực tiếp đem cổ của nó đập cho gãy xương, khiến cho nó vô cùng đau đớn.
- Chính là lúc này... !
Tần Thiên nhìn thấy Hắc Lân Ưng đang vô cùng thống khổ, cả người nhanh chóng vọt tới, cầm khúc xương to lớn trong tay, chuẩn bị cắt đứt cánh của Hắc Lân Ưng...