- Cô rốt cuộc là ai!
Tần Thiên mặc quần áo tử tế nhìn cô gái trước mặt hỏi, khuôn mặt cảnh giác, bởi vì hắn từ trên người cô gái cảm nhận được một cổ cường đại uy áp, tu vi cực kỳ cường đại.
- Tiểu đạo sĩ, ngươi yên tâm, là ta cứu ngươi, ngươi không cần lo lắng ta sẽ gây bất lợi cho ngươi, bằng không ngươi cũng không sống được đến bây giờ!
Cô gái mặc y phục màu xanh nhìn Tần Thiên khẽ mỉm cười nói, vẻ lúng túng vừa rồi hoàn toàn biến mất, biến thành một bộ dạng nữ nhân thành thục, thế nhưng so với khuôn mặt mười tám mười chín tuổi của cô ấy hoàn toàn không phù hợp, nhìn qua rất không được tự nhiên.
Tần Thiên nghe cô ấy nói như vậy, với thần sắc khẩn trương lập tức trầm tĩnh trở lại, ngược lại có chút ngượng ngùng, có chút cảm giác lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử. Nhưng tục ngữ nói cũng không sai, lòng hại người không nên có, phòng lòng người không thể không, mặc dù vẻ mặt Tần Thiên hòa hoãn xuống, thế nhưng nội tâm vẫn cảnh giác.
- Xin cảm ơn, tại hạ Tần Thiên, xin hỏi danh tính của cô nương, vì sao ở đây?
Tần Thiên nhìn cô gái mặc y phục màu xanh khẽ mỉm cười nói.
- Gọi Hồ Hinh là được! Ai... ta đã bị nhốt ở chỗ này một ngàn năm!
Cô gái nghe Tần Thiên hỏi như vậy, nhất thời buồn bã thầm than thở, thở dài một hơi. Tần Thiên vừa nghe, cả kinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên, mẹ kiếp, cô gái mặc y phục màu xanh lại là lão yêu nghìn năm, bị nhốt một ngàn năm còn chưa có chết, đây là người sao?
- Ha hả, ngươi không nên giật mình, ta với ngươi không giống nhau, ta không phải nhân loại, bản thể của ta là một con hồ ly, huyết mạch duy nhất của Hồ tộc Thái cổ. Một ngàn năm trước nữ thần Hồ tộc Thái cổ chúng ta thọ mệnh có một vạn năm, bây giờ tuổi ta cũng cỡ tầm hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi nhân loại các ngươi!
Cô gái mặc y phục màu xanh nhìn Tần Thiên chậm rãi nói.
- À!
Tần Thiên hiểu ra gật đầu, trong lòng thầm nghĩ:
- Mẹ kiếp, quả nhiên không phải là người.
Đồng thời trong lòng cũng âm thầm khiếp sợ, cô gái này lại là yêu tộc thời Thái cổ từ xưa truyền tới, còn là gia tộc Thần nữ, tương lai chính là đứng đầu gia tộc. Tuy rằng Tần Thiên không biết rõ Hồ tộc Thái cổ to lớn bao nhiêu, thế nhưng mỗi một gia tộc từ thời kỳ Thái cổ, thời đại nhuốm máu kia truyền thừa lại tuyệt đối sẽ không yếu.
- Một ngàn năm trước, ta mới hình thành tu vi đã đạt được cảnh giới tám sao đỉnh phong, nhu cầu tìm kiếm cơ hội đột phá, ta chỉ rời khỏi gia tộc đi rèn luyện, tìm một cơ hội đột phá, tìm hiểu đại đạo. Không nghĩ tới thời điểm tiến vào một khu vực cổ xưa, trong lúc vô ý chạm vào đại trận Thái cổ, sau đó bị hút đến nơi này, từ đó về sau cũng không cách nào thoát thân!
Cô gái mặc y phục màu xanh nhìn Tần Thiên, có chút bi thương nói.
Tần Thiên nghe xong, trong lòng cũng không khỏi nảy lên vẻ bi thương, một đời dòng dõi thần nữ, xinh đẹp tuyệt thế, lại bị trấn áp tại nơi này, một nơi không có lối ra, đúng là không có thiên lý, trời ghen tỵ anh tài.
- Được rồi, ta có thể trở về hay không?!
Tần Thiên đột nhiên kinh hãi nói, bởi vì tu vi của Hồ Hinh cao như thế mà cũng không thể đi ra ngoài, chính bản thân chẳng phải là thảm hại hơn sao.
- Ngươi đương nhiên có thể, ngươi với ta không giống nhau, trên người ngươi không có đạo văn trấn áp!
Hồ Hinh nói.
- Đạo văn, là cái gì, chẳng lẽ là chính là tầng lá mỏng trong suốt trấn áp nữ thi kia!
Tần Thiên hoảng sợ nói, một lòng có dư sợ hãi, cổ thi thể nữ thi bên dưới thật sự là rất đáng sợ, nhất là bóng người cô gái hư ảo kia, cực kỳ kinh khủng, vô cùng quỷ bí, cũng không biết Hồ Hinh làm như thế nào dạng để cứu hắn lên.
- Không sai, ngươi xem!
Nói tới chỗ này, cô gái mặc y phục màu xanh đột nhiên quay người lại, y phục từng mảnh rơi xuống đất, một cái thân thể nữ nhân hoàn mỹ không tỳ vết trần trụi xuất hiện ở trước mặt Tần Thiên, không chút che đậy, thân thể xinh đẹp, cực kỳ mê người, bộ ngực to lớn, đường cong quyến rũ. Thế nhưng Tần Thiên không có đi thưởng thức, bởi vì lúc này trên người cô gái lại hiện đầy văn tự thần bí màu đồng xanh. Một chữ Tần Thiên cũng không biết, không phải một loại văn tự nào mà hắn đã gặp qua.
- Nói như vậy, cô đã trở thành một phần của đại trận!
Tần Thiên giật mình nói, Hồ Hinh nhìn Tần Thiên, bất đắc dĩ gật đầu, thảo nào không có cách nào đi ra ngoài. Bản thân đã gần như hóa thành một phần của đại trận, làm sao có thể rời đi được, trừ phi phá đại trận này, nhưng rõ ràng nhất là không có khả năng, phía dưới có cỗ nữ thi trấn áp kinh khủng như vậy, đại trận này tuyệt đối không phải một pháp trận đơn giản.
- Người trong tộc của cô lẽ nào tìm không tới nơi này sao?
Tần Thiên hỏi.
- Không có khả năng, đại trận này cắt đứt tất cả khí tức, ai cũng không có biện pháp tìm đến được chỗ này!
Hồ Hinh nói.
- Kinh khủng như vậy sao, rốt cuộc là nhân vật nào trấn áp phía dưới?!
Tần Thiên hỏi.
- Ta cũng không biết, nhưng tuyệt đối là nhân vật cực kỳ lợi hại, tu vi khả năng ở mức độ thánh nhân. Nói cách khác, tồn tại đứng đầu thế giới này, loại tồn tại này, nhìn chung cổ kim tìm không được mấy người, chính là nhân vật trở tay có thể làm mưa làm gió!
Hồ Hinh chậm rãi nói.
- Thánh nhân?!
Tần Thiên cũng hít một hơi sâu nói, trên cái thế giới này, nhân vật như vậy, trong nháy mắt có thể làm long trời lở đất.
- Xem ra người trấn áp cỗ nữ thi này càng cường đại hơn!
Tần Thiên trong lòng thầm nghĩ.
- Kỳ thực, người cứu ngươi không phải ta, là chính ngươi. Nghiêm chỉnh mà nói, ngươi đã chết qua một lần, thế nhưng bên trong cơ thể ngươi đột nhiên bay ra một thanh Ngọc Như Ý, nó đã cứu ngươi. Nó phóng xuất ra một loại pháp thuật nghịch thiên trong truyền thuyết, Tây Hoàng Mẫu thuật vá trời, cứu vớt ngươi, ngươi có thể nói cho ta biết không, nó có thể cứu ta!
Đột nhiên Hồ Hinh nhìn chằm chằm Tần Thiên nói, hai mắt dường như có thể nhìn thấu tất cả. Tần Thiên kinh liên tiếp lui về phía sau.
- A! Tây Hoàng Mẫu, thuật vá trời... Ta... Cũng không biết!
Tần Thiên nhìn Hồ Hinh suy nghĩ một chút rồi nói. Hắn biết Tây Hoàng Mẫu, Ngọc Như Ý hắn cũng biết, bất quá thuật vá trời gì đó hắn cũng không biết, cho dù có biết, hắn cũng không có khả năng nói cho Hồ Hinh nghe. Bởi vì hắn không phải rất tin tưởng Hồ Hinh, sợ cô ấy sẽ làm gì đó đối với mình, trước nên không nói cho thỏa đáng.
Hồ Hinh nhìn thấy thái độ cảnh giác của Tần Thiên, liền khôi phục nguyên dạng, lộ ra vẻ mặt xin lỗi, nói tiếp:
- Ngươi chắc cũng không biết, nếu không, cũng không có khả năng bị cỗ nữ thi kia hút khô sinh mệnh khí tức. Quên đi, ta đưa ngươi đi ra ngoài, hi vọng khi ngươi đi ra ngoài rồi sau này có thể nói cho gia tộc của ta ở Yêu Hoàng Thành biết, để cho bọn họ phái người tới cứu ta. Đây là tín vật, ngươi hãy giao cho bọn họ, bọn họ sẽ biết là ta!
Hồ Hinh vừa nói, một bên trở tay lấy ra một khối ngọc bội màu xanh biếc hình bán nguyệt ra, giao cho Tần Thiên.
- Cô đưa ta đi ra ngoài?
Tần Thiên nhìn Hồ Hinh nghi ngờ hỏi.
- Đương nhiên có thể, tuy rằng ta không thể đi ra ngoài, thế nhưng ta có thể đưa ngươi rời đi!
Hồ Hinh mỉm cười.
- Tốt, vậy thì cảm ơn cô, sau khi ta ra ngoài, nhất định giúp cô đem khối ngọc bội này đưa đến Hồ tộc ở Yêu Hoàng Thành!
Tần Thiên nhìn Hồ Hinh gật đầu, vô cùng chăm chú.
Hồ Hinh cũng gật đầu, sau đó nắm lấy cánh tay của Tần Thiên, mạnh bay lên, hướng về phía mặt trên nhanh chóng bay lên.
- Chờ một chút!
Lúc này, Tần Thiên đột nhiên gọi Hồ Hinh ngừng lại, bởi vì hắn thấy bên trên vách đá phía xa, một gốc cây thuốc tiên màu vàng hình con rồng xuất hiện ở đó, tản mát ra năng lượng khí tức cường đại.
Hồ Hinh vội vàng ngừng lại, hướng về phía Tần Thiên nhìn mà quan sát.
- Long Hồn Thảo? Ngươi muốn nó sao?
Hồ Hinh hỏi.
- Ừm, ta cũng bởi vì tìm kiếm Long Hồn Thảo mới rơi vào nơi này!
Tần Thiên gật đầu.
- Ta giúp ngươi ngắt lấy nó!
Hồ Hinh vừa nói, một bên vung tay lên, phóng xuất ra một đạo ánh sáng màu xanh, nhanh chóng bay tới chỗ của Long Hồn Thảo, một thanh bao lại, bắt đến Long Hồn Thảo.
- Rống!
Giờ khắc này, một tiếng gầm giận dữ vang lên, một vật tấn công to lớn màu đen từ bên trong huyệt động bên cạnh Long Hồn Thảo bay ra, nhanh chóng hướng về phía hai người. Độc khí màu đen từ trong miệng nó phun ra khắp nơi trong động, trực tiếp đem không gian đều cho đốt cháy rung động, cực kỳ đáng sợ.
Này chính là độc trùng hung ác bảo vệ cho Long Hồn Thảo, thiên trùng trăm chân. ...