- Thế nào, bây giờ sờ cũng đã sờ, nhìn cũng đã nhìn hết, làm phụ nữ của anh đi.
Tần Thiên ôm Lý Phỉ Nhi nói, Lý Phỉ Nhi gật đầu, rúc vào trong ngực Tần Thiên, giống như cô bé, không thấy chút nóng này lúc trước nào.
- Đúng rồi, Tần Thiên, chân của em ổn rồi, em muốn xuất viện.
Lý Phỉ Nhi nhìn Tần Thiên nói.
- Ổn rồi, sao nhanh như vậy, để anh xem
Tần Thiên nói, nhìn sang chân Lý Phỉ Nhi, băng đã được gỡ, đùi sáng bóng loáng, không có dấu vết gì.
- Chuyện gì xảy ra vậy, sao chút sẹo cũng không có?
Tần Thiên giật mình.
- Em cũng không biết, ngày thứ hai sau khi phẫu thuật chân đã đã tốt hơn rất nhiều, bác sĩ cũng rất giật mình, ngày hôm qua lúc bác sĩ thay thuốc phát hiện chân đã ổn rồi, cho nên bảo em đi kiểm tra, kiểm tra xong cũng không thấy vấn đề gì, bác sĩ muốn em ở lại bệnh viện theo dõi một thời gian ngắn, nhưng mà ở đây chán lắm, anh dẫn em ra viện nhé.
Lý Phỉ Nhi làm nũng, bộ dạng thay đổi hoàn toàn, làm Tần Thiên kinh hãi cho rằng nàng bị thương không phải ở chân, mà ở đầu.
- Anh thấy vẫn nên nghe bác sĩ dặn dò, ở lại thêm một thời gian ngắn xem sao đi.
Tần Thiên nói.
- Không mà, nếu anh không cho em ra viện em sẽ bóp chết anh!
Lý Phỉ Nhi nói, tay hung hắng nhéo hông Tần Thiên, làm hắn hét oai oái.
- Mau buông tay, Phỉ Nhi, đau quá.
Tần Thiên vội vàng nói.
- Hừ! Không được, anh phải cho em ra viện, em phải về đi làm, không thể sống nhàm chán ở đây được.
Lý Phỉ Nhi hừ lạnh.
- Không được, ở đây quan sát thêm đi, anh sẽ hàng ngày đến đây cho đến khi em khỏe.
Tần Thiên nói.
- Đây chính là anh nói, em không có ép anh nha.
Lý Phỉ Nhi nghe được Tần Thiên nói hàng ngày đến với mình thì mừng rỡ.
- Được rồi, em mau thả tay ra nào.
Tần Thiên nói.
- Vậy cũng tốt, em ở lại vài hôm nữa.
Lý Phỉ Nhi nói, rồi buông tay ra, lại như chim nhỏ rúc vào lồng ngực Tần Thiên.
- Móa, trở mặt nhanh vậy
Tần Thiên nhìn Lý Phỉ Nhi thầm nghĩ.
- Đúng rồi, anh chưa ăn cơm, em đã ăn chưa?
Tần Thiên hỏi.
- Chưa ạ, bệnh viện chắc cũng sắp đưa đến đây, chúng ta mặc đồ lại đi.
Lý Phỉ Nhi nói, lúc này còn đang trần truồng, nói xong liền mặc quần áo vào.
Quả nhiên, hai người mới vừa mặc quần áo tử tế, tiếng gõ cửa vang lên, ngay sau đó hộ sĩ liền đẩy cửa đi vào đưa bữa trưa cho Lý Phỉ Nhi; sau khi tiến vào phòng, hộ sĩ liền nhíu mày, hít vào liên tục, miệng lẩm bẩm:
- Sao lại có mùi tanh tanh nhỉ?
Tần Thiên thầm nghĩ không ổn, vội đứng lên nhận thức ăn để hộ sĩ đi ra ngoài.
- Chúng ta đi ra ngoài ăn đi, thức ăn ở đây quá kém, em ăn không tốt.
Tần Thiên nói, Lý Phỉ Nhi gật đầu rồi hai người đi báo bác sĩ rồi đi ra ngoài. ...
Hai người ăn cơm trưa xong quay lại, Lý Phỉ Nhi liền ôm Tần Thiên ngủ thiếp đi, Tần Thiên vốn là muốn đi vào bên trong thần tàng tinh tu luyện, nhìn thấy Lý Phỉ Nhi ngủ ngon như vậy thì không thể làm gì khác hơn là cùng ôm nhau ngủ
Như vậy, ngủ một giấc tới tận tối, Tần Thiên đứng lên nhìn đã năm giờ rồi, nói một tiếng với Lý Phỉ Nhi rồi hắn vội rời bệnh viện đến đón Triệu Tiểu Nhã.
Lúc Tần Thiên đến trường đã tan học hai mươi phút rồi, hắn đang đi vào trường thì Triệu Tiểu Nhã gọi.
- Tiểu Nhã à, anh đã đến, m em đi ra đi.
Tần Thiên nói.
- Tần Thiên ca ca, anh mau đến đi, có hai người muốn dẫn em đi.
Triệu Tiểu Nhã gấp gáp nói.
- Cái gì! Ở đâu?
Tần Thiên vội hỏi.
- Trong phòng học!
Triệu Tiểu Nhã nói, Tần Thiên nghe được vội cúp điện thoại chạy vào phòng học.
Tần Thiên chạy nhanh đến phòng học, từ xa đã thấy một cô gái tóc dài và hai người đàn ông đeo kính đen đang vây Triệu Tiểu Nhã lạ, cô bé sợ hãi nhìn hai người.
- Dị năng giả!
Tần Thiên vừa nhìn liền nhận ra, ba người này cũng là dị năng giả, bất quá thực lực không cao, hai người đàn ông nhất tinh nhất giai, nữ nhất tinh nhị giai, Tần Thiên lập tức lnhanh chóng đuổi tới.
- Tần Thiên ca ca.
Triệu Tiểu Nhã thấy Tần Thiên tới, lập tức hô lớn, Tần Thiên nhanh chóng đuổi tới ôm Triệu Tiểu Nhã vào lòng.
- Các ngươi là ai, muốn làm gì ?
Tần Thiên nhìn ba người này lạnh lùng mà nói.
- Ha ha, đừng hiểu lầm, chúng ta không có ác ý, ta chỉ là muốn mời tiểu thư này đi theo chúng ta một chuyến, chúng ta muốn hỏi nàng chiếc dây chuyền trên cổ nàng từ đâu mà có.
Cô gái cầm đầu nhìn Tần Thiên khẽ mỉm cười nói, Ba Ba Ca nói cho Tần Thiên bọn họ không có ác ý, Tần Thiên liền yên lòng.
- Tiểu Nhã, chiếc dây chuyền này sao em có?
Tần Thiên nhìn Triệu Tiểu Nhã hỏi.
- Dây chuyền này em đeo từ nhỏ đến lớn, mẹ cho em a.
Triệu Tiểu Nhã nói, cô gái vừa nghe, nhất thời ánh mắt sáng lên.
- Có thể mang tôi đi tìm mẹ em không?
Nữ nhân nhìn Triệu Tiểu Nhã hỏi.
- Các ngươi hãy nói rõ ràng rốt là cuộc chuyện gì đã.
Tần Thiên nhìn cô gái nói.
- Nga, là như vậy, mười sáu năm trước, gia tộc chúng ta có một bé gái bị mất tích, mà trên người bé gái đó mang dây chuyền này, cho nên chúng ta muốn điều tra một chút, vị tiểu cô nương này có phải là bé gái năm đó gia tộc chúng ta mất tích hay không.
Cô gái nói.
Trong nháy mắt, hai người cũng là ngẩn ra, mười sáu năm trước, dây chuyền, bé gái mất tích. Tất cả chẳng lẽ là trùng hợp sao, Triệu Tiểu Nhã đúng là mẹ nàng nhặt về, hơn nữa, vừa tròn mười sáu tuổi, hơn nữa, dây chuyền là nàng đeo từ bé đến lớn.
- Ngươi chờ một chút đã!
Tần Thiên nói, sau đó lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Triệu Nhã Chi, kể lại chuyện ở đây; Triệu Nhã Chi trầm mặc hồi lâu rồi bảo Tần Thiên dẫn bọn họ về nhà.
- Đi thôi.
Tần Thiên cất điện thoại rồi nói, cô gái liền mừng rõ bảo người lái xe đến đi về nhà Triệu Tiểu Nhã.