Tần Thiên nằm gục trên mặt đất kêu la thảm thiết, một hồi lâu sau mới có thể đứng lên được, trong lòng vô cùng lo lắng, hi vọng nó không bị hỏng mất, phải tìm người thử xem tiểu đệ còn xài nữa không mới được, hỏng thật thì thảm rồi.
- Thế nào, sẽ không hỏng mất chứ?
Lý Phỉ Nhi nhìn Tần Thiên, nhịn không được không ngừng ôm bụng cười.
- Hừ, anh bị hỏng thì em cao hứng lắm sao, nó chính là hạnh phúc của em đấy!
Tần Thiên tức giận.
- Chết đi, lưu manh!
Lý Phỉ Nhi vô cùng xấu hổ mắng.
- Đúng rồi, Triệu Chỉ Nhược chính là kẻ trộm áo lót kia.
Tần Thiên đổi chủ đề.
- Cái gì? Là Chỉ Nhược sao? Anh không nhìn lầm đấy chứ?
Lý Phỉ Nhi giật mình
- Không, anh rất chắc chắn, chính là Triệu Chỉ Nhược, không nghĩ cô ấy lại có loại sở thích này.
Tuy Tần Thiên nói chắc chắn như thế, Lý Phỉ Nhi vẫn không thể tin được.
- Em thấy Chỉ Nhược không giống người như vậy a, cô ấy tại sao phải đi ăn trộm áo lót chứ, không phải chính cô ấy cũng có sao?
Lý Phỉ Nhi không tin nói.
Tần Thiên nghe như thế vô cùng nghi ngờ, Triệu Chỉ Nhược vừa rồi bộ dạng giống như hoàn toàn không quen biết mình, chẳng nhẽ đó thực sự không phải nàng.
- Vậy chúng ta đợi khi Chỉ Nhược về hỏi nàng một chút cho rõ ràng, em vẫn không tin Chỉ Nhượng lại là người như thế!
Lý Phỉ Nhi quả quyết, lại nói tiếp:
- Hay là trực tiếp gọi cho cô ấy hỏi thử xem?
Vừa nói, Lý Phỉ Nhi liền lấy di động, tìm số của Triệu Chỉ Nhược, gọi.
"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện tại không thể liên lạc được, xin quý khách..."
Trong loa truyền đến giọng trả lời tự động trong trẻo.
- Kháo, điện thoại không liên lạc được, vậy chẳng lẽ thật sự đúng là cô ấy!
Tần Thiên nói.
- Không thể nào, chắc mất sóng gì đó thôi, để em thử lại lần nữa!
Lý Phỉ Nhi gọi lại cho Chỉ Nhược lần nữa, nhưng vẫn không thể liên lạc được, liên tục thêm năm sau lần nữa, kết quả vẫn như vậy.
- Có lẽ di động cô ấy hết pin, chúng ta đợi ngày mai Chỉ Nhược về hỏi vậy, em buồn ngủ rồi, về ngủ thôi.
Lý Phỉ Nhi ngáp dài một cái, trở về tiểu khu.
Tần Thiên vẫn rất nghi ngờ, mới vừa rồi người kia nhìn rấ giốngt Triệu Chỉ Nhược nhưng lại hoàn toàn không nhận ra mình.
- À đúng rồi, Ba Ba Ca, ngươi có trí năng nhân tạo, ngươi có thể phân biệt xem người vừa rồi có phải là Triệu Chỉ Nhược không?
Tần Thiên đột nhiên nhớ ra, Ba Ba Ca rất nghịch thiên, có lẽ Ba Ba Ca có thể xử lý được chuyện này.
- Chủ nhân, người chờ một chút, để Ba Ba Ca phân tích lại hình ảnh đó xem.
Khoảng mười giây sau.
- Chủ nhân, Ba Ba Ca thông qua thông qua phân tích đối chiếu hình ảnh Triệu Nhã Chi trong cơ sở dữ liệu lưu trữ và nữ nhân kia không trùng khớp. hai người có 90% khác biệt, thực lực của nữ nhân kia so với Triệu Chỉ Nhược thấp hơn nhiều, chiều cao cũng kém 3 cm, hơi thở không giống nhau, hơn nữa, Triệu Chỉ Nhược là một dị năng giả, người kia chỉ là một cổ võ giả.
- Nói như vậy, cô gái kia chắc chắn không phải là Triệu Chỉ Nhược rồi!
Tần Thiêm lẩm nhẩm, nếu không phải là cùng một người vậy sao bộ dáng lại giống Triệu Chỉ Nhược như vậy, một người là dị năng giả, một người lại là võ giả, chẳng lẽ nào lại là tỷ muội song sinh.
Ba Ba Ca còn nói thêm:
- Quên mất, chủ nhân, Triệu Chỉ Nhược có khả năng biến hình, thay đổi hình dạng khuôn mặt... !
- Xem ra vẫn phải đợi Chỉ Nhược về hỏi rõ ràng mới được.
Tự mình đoán mò càng thêm mơ hồ, chi bằng trở về nhà vào bên trong Thần Tàng tinh cầu thí luyện.
Về đến nhà, Tần Thiên liền vào phòng, khóa cửa kĩ lại, sau đó tiến nhập vào Thần Tàng tinh cầu.
Bên trong đó vẫn là ban ngày, vừa vào, Tần Thiên vẫn như lần trước liền có một cảm giác thoải mái không nói lên lời.
- Ba Ba Ca, ta muốn lần nữa tiến vào khu vực thí luyện, lần này phải đưa ta tránh xa chỗ mấy tử thi lần trước ra, làm không tốt thì chớ trách!
Tần Thiên giơ giơ con dao găm trong tay uy hiếp.
- Chủ nhân, Ba Ba Ca không có cách nào sắp đặt được việc này, Ba Ba Ca chỉ có thể mở cửa truyền tống đưa ngài vào khu vực thí luyện, không có cách nào chọn lựa được địa điểm!
Ba Ba Ca bất lực nói, sau đó mở cửa truyền tống rồi đưa cho Tần Thiên một viên Tinh thạch để trở lại.
- Ba Ba Ca, Hoa Huyết lan kia ở chỗ nào, ngươi bảo ta đi đâu tìm nó bấy giờ, không bằng ngươi đi cùng ta, như vậy lúc nào gặp nguy hiểm ngươi co thể báo trươc cho ta biết, như vậy được không?
Tần Thiên nhìn Ba Ba Ca nói, như vậy chẳng khac nào được thêm một mạng.
- Không được, chủ nhân, Ba Ba Ca không thể rời khỏi khu vực này... !
- Kháo, còn có quy định như vậy? Thế cái viên Tinh thạch này có thể đưa ta thêm vài khối nữa được không?
Tần Thiên quơ quơ viên đá trong tay, đồ tốt phải xin thêm vài khối, tránh để như lần trước rơi mất phải liều mạng quay trở lại tìm.
- Không được, mỗi lần thí luyện chỉ có thể đưa một khối, đây là hệ thông quy định.
- Đê ja mờ, cái hệ thống chó má, đây là muốn bức chết ta đây mà, cái gì cũng không được phép!
Tần Thiên vô cùng buồn bực, cất truyền tống tinh thạch vào túi, xoay người đi vào cổng truyền tống.
Hưu!
Trong khoảnh khắc, Tần Thiên biến mất, sau đó liền xuất hiện tại khu vực thí luyện.
- Phất, lại là một con sông!...
Tần Thiên hét lớn một tiếng, lại một lần nữa xuất hiện trên một con sông, ầm một tiếng, Tần Thiên rơi xuống nước.
Thình thịch!
Tần Thiên không chút nghĩ ngợi, lập tức vội vàng bơi ngay vào bờ, mà phía sau hắn, đã xuất hiện mấy chục cánh tay, kéo theo những sợi tóc dài ngoằng, Tần Thiên dồn hết sức, liều mạng bơi vào bờ, gấp gáp nhảy lên thảm cỏ bên con sông, quay đầu nhìn lại, nhất thời kinh hoảng thiếu chút nữa ngất xỉu, từ trong mặt nước nhô ra ngoại trừ những cánh tay còn có một khuôn mặt nữ nhân tái nhợt trợn mắt nhìn chằm chằm vào hắn, bộ dạng oán độc thần sắc lạnh lùng làm Tần Thiên cảm thấy lạnh cả sống lưng.
- Mịa nó, phải mau chóng rời khỏi địa phương kinh khủng này!
Tần Thiên không dám quay đầu lại nhìn vào mặt sông nữa, đi theo dọc bờ sông về phía thượng nguồn, nhưng khuôn mặt nữ nhân kia vẫn theo sát Tần Thiên, thậm chí thêm vài nữ thi nổi lên chậm rãi trôi theo không rời hắn nửa bước, khiến Tần Thiên mồ hôi lãnh vã ra như tắm, vừa quay đầu nhìn một chút mà trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực mất.
- Mịa nó, sao nó cứ đi theo mình chứ, xem ra lão tử phải vào trong rừng tránh con sông ma quỷ này mới được.
Tần Thiên quay đầu, chay thẳng vào rừng cây rậm rạp bên cạnh, thật lâu sau mới dừng lại.
"Mịa nó, chúng mày có giỏi thì ra đây xem!"
Tần Thiên thầm nghĩ, ngẩng đầu xem xét xung quanh.
Vừa quay đầu lại, trong khoảnh khắc đó Tần Thiên kinh hoảng đến thiếu chút nữa hồn vía cũng bay mất.
Có một nữ thi đang đứng sau lưng hắn, cách mặt hắn chỉ vài cm, khuôn mặt trắng bệch oán độc nhìn hắn, thấy Tần Thiên xoay người lại, khóe miệng nhợt nhạt của nữ thi chợt hiện ra một nụ cười tà dị.
- Phất!
Tần Thiên hoảng sợ hô lớn, nhảy lùi ra sau, tiếp đó nắm chặt dao găm đâm tới nữ thi.