Tần Thiên đang trên đường đi tới sân bay tuy tài xế lái xe rất nhanh nhưng Tần Thiên nhìn thời gian đã sắp đến 9 rưỡi rồi nên vội thúc giục tài xế. Nếu đến 9 rưỡi thì phi cơ sẽ bay mất.
- Phiền bác tài nhanh lên một chút.
- ok
Tài xế nói rồi mạnh mẽ nhấn chân ga. Xe lao nhanh về phía trước, Tần Thiên nhìn thời gian, thần sắc ngày càng lo lắng. Biết rõ không thể nào nhanh hơn, nhưng vẫn thúc giục tài xế.
Phi trường.
Nhìn thời gian sắp tới chín rưỡi. Triệu Chỉ Nhược đứng lên, kéo hành lý tới cửa lên máy máy bay, theo dòng người đi vào trong mà chầm chầm đi, mắt thấy sắp đến mình, Triệu Chỉ Nhược có chút khẩn trương, quay đầu lại nhìn phía sau, không có ai đuổi theo. Trong lòng nhất thời thất vọng.
- Tiểu thư, chào cô, xin xuất trình thể căn cước.
Nhân viên làm việc nhìn Triệu Chỉ Nhược nói. Triệu Chỉ Nhược lập tức hồi phục tinh thần, trình ra thẻ căn cước.
- Tốt, xin cám ơn, mời vào.
Nhân viên làm việc nói.
Triệu Chỉ Nhược gật đầu, quay lại nhìn lần nữa. Tần Thiên vẫn chưa tới, lập tức đi vào bên trong.
- Đợi một chút.
Đột nhiên, một tiếng vang từ phía sau truyền đến, khiến tất cả mọi người nhìn lại phía sau. Triệu Chỉ Nhược cả người chấn động, âm thanh này thật quen thuộc, là giọng nói của Tần Thiên. Triệu Chỉ Nhược lập tức quay đầu lại nhìn, thấy bộ dạng chật vật của Tần Thiên, đang nhanh chóng chạy về phía mình.
Cô không khỏi bật cười, những giọt nước mắt trong suốt không ngừng rơi. Tâm tình vô cùng phức tạp.
- Đi theo anh về.
Tần Thiên đi tới trước mặt Triệu Chỉ Nhược nói, bắt lấy cánh tay của nàng, kéo ra ngoài. Trong lòng thầm nghĩ, may mắn là không đến muộn.
- Buông ra, tôi tại sao phải trở về với anh ?
Triệu Chỉ Nhược khóc lóc nói, tránh thoát khỏi tay Tần Thiên, nhưng lại bị hắn nắm lại.
- Em là vị hôn thê của anh, là nữ nhân của tôi, dĩ nhiên là phải cùng tôi trở về.
Tần Thiên nhìn Triệu Chỉ Nhược bá đạo nói, nắm lấy nàng kéo đi.
- Ô ô...
Triệu Chỉ Nhược nghe lời Tần Thiên nói, nhất thời khóc rống lên, nhưng trên mặt lại mang theo vẻ tươi cười. Thoại nhìn không biết nàng đang cao hứng hay thương tâm nữa. Làm cho những người xem náo nhiệt không biết đâu mà lần.
- Thôi mà, đừng khóc nữa, về cùng anh đi.
Triệu Chỉ Nhược buông hành lý ra, lao vào ngực Tần Thiên. Từ khi Tần Thiên nhìn thấy thân thể nàng, nàng đã tự nhủ mình là nữ nhân của Tần Thiên, dù hắn có thích nàng hay không. Cũng không phải bởi vì Tần Thiên nhìn thấy thân thể nàng, mà còn bởi có một chút tình ý không rõ ràng. Giống như câu nói 'thích một người, không hẳn phải có lý do'.
- Anh không phải nói em muốn hại anh sao? Tại sao còn muốn em trở về.
Triệu Chỉ Nhược ôm Tần Thiên, vừa khóc vừa nói. Tay ở phía sau lưng Tần Thiên vuốt loạn lên.
- Bởi vì, anh phát hiện, em căn bản không phải đối thủ của anh. Muốn hại anh thì còn kém xa, cho nên anh không sợ.
Tần Thiên cười nói.
- Hừ ! Ai nói thế? Cứ chờ đó.
Triệu Chỉ Nhược không phục nói, nhưng nghe lại thấy giống như làm nũng. Nói xong, tay ở bên hông Tần Thiên bẹo một phát.
- A!!! Đau quá, tại sao nữ nhân trên thế giới này đều biết chiêu này vậy? có phải cùng học một sư phụ hay không?
Tần Thiên hô lớn, đau đến méo mồm. Triệu Chỉ Nhược nghe thấy thế, cực kỳ vui vẻ.
- Hừ!! Còn dám nói em không phải đối thủ của anh nữa không?
Triệu Chỉ Nhược nhìn Tần Thiên có chút đắc ý
- Được... Coi như em lợi hại, mau buông tay ra, đau quá!
- Hừ! Xem anh lần sau còn dám nói như thế hay không?
Ní xong lập tức buông tay ra, rời khỏi ngực Tần Thiên, vội vàng lau khô nước mặt.
- Được rồi, đừng khóc, chúng ta đi thôi.
Tần thiên một tay kéo hành lý của nàng, một tay nắm bàn tay của Triệu Chỉ Nhược kéo đi. Triệu Chỉ Nhược có chút ngượng ngùng, đây là lần đầu tiên Tần Thiên nắm tay nàng, làm cho nàng cảm giác một loại hạnh phúc không nói nên lời, không khỏi tựa sát vào người Tần Thiên. Vẻ mị hoặc ngày thường cũng tan biến, thay vào đó là bộ dạng của một cô gái đơn thuần. Thật ra thì, Triệu Chỉ Nhược cũng không phải là một con ả lẳng lơ, chỉ vì muốn hấp dẫn Tần Thiên nên mới bày ra bộ mặt đó mà thôi.
- Đúng rồi, có phải em có một cô em gái sinh đôi đúng không?
Tần Thiên vừa đi vừa nói.
- Đúng vậy, làm sao anh biết?
Triệu Chỉ Nhược hỏi.
- Anh ở nhà em đã nhìn thấy qua, anh còn tưởng đó là em nữa.
Tần Thiên nói.
- Nga, em quên mất, nàng và em cùng ở một chỗ, đó là nhà nàng, không phải nhà em. .
- Em gái em thật là biến thái, em có biết không? Nàng ở trong tiểu khu trộm nội y, bị anh bắt được, anh còn tưởng đó là em nữa chứ.
Tần Thiên nói.
- Cái gì? Nàng trộm nội y hả?
Triệu Chỉ Nhược nghe lời Tần Thiên nói, lập tức đứng lại, cực kỳ giật mình. Đồng thời trên mặt hiện lên tia giận giữ.
- Sao vậy? Chẳng lẽ nàng đã từng làm vậy sao?
Tần Thiên nhìn vẻ mặt Triệu Chỉ Nhược càng thêm giật mình, không ngờ em gái lại là một người như vậy.
- Ừm.
Triệu Chỉ Nhược gật đầu, lộ vẻ ngượng ngùng. Một lúc sau lại nói tiếp:
- Em gái em từ nhỏ từng bị bắt cóc, thiếu chút nửa bị cưỡng gian. Cho nên trong lòng lưu lại một bóng ma lớn, có một thời gian, khi nàng nhìn thấy nam nhân thì nàng đều bỏ chạy hoặc dứt khoát cầm dao tới chém. Sau đó, nhà em tìm bác sĩ tới chữa trị, nàng mới từ từ bình phục. nhưng từ đó về sau, nàng không thích nam nhân mà lại trở thành một người đồng tính. Hơn nữa, dần dần nàng còn có sở thích trộm đồ lót của phụ nữ. Về sau bị cha em phát hiện, dạy dỗ nhiều lần mới không thấy nàng làm như vậy nữa. Không nghĩ tới, mới tới Quang Châu không quá nửa tháng, lại bắt đầu rồi. Thật tức chết mất.
- Không được, em phải về giáo dục nàng một chút mới được.
Triệu Chỉ Nhược nói, nhanh chóng lôi Tần Thiên đi tìm taxi. Sau đó đi tới nhà mình.
Rất nhanh, Tần Thiên cùng Triệu Chỉ Nhược đi tới căn hộ của em nàng. Hai người nhanh chóng lên lầu, đi tới cửa nhà Triệu Chỉ Nhược, nàng liền hung hăng gõ cửa.
- Chỉ Vân, mở cửa nhanh.
Triệu Chỉ Nhược hướng bên trong hô lớn. Rất nhanh, bên trong truyền tới tiếng bước chân dồn dập. Lập tức cửa được mở ra, em gái Triệu Chỉ Nhược, Triệu Chỉ Vân đứng sau cửa, vẫn mặc bộ đồ ngủ kia, nhưng lại không ngay ngắn, trên mặt còn vết ửng đỏ, thở hổn hển.
- Chị không phải đi về nhà sao? Tại sao lại trở về?
Triệu Chỉ Vân nhìn Triệu Chỉ Nhược nghi hoặc hỏi. Lại thấy Tần Thiên đứng đằng sau, nhất thời giận dữ.
- Chị, làm sao chị lại về cùng tên vương bát đản này, tên này vừa nãy đã khi dễ em, còn suýt chút nữa giết em. Chị mau giúp em dạy dỗ hắn đi.
Triệu Chỉ Vân lập tức hướng phía Triệu Chỉ Nhược nói, ánh mắt hung hăng nhìn Tần Thiên.
- Hừ. Theo chị đi vào, chị hỏi em, có phải em vừa đi trộm đồ lót của người ta hay không hả?
Triệu Chỉ Vân vừa nghe, nhất thời sắc mặt đại biến.
- Không có mà. Chị không nên nghe tên khốn khiếp kia nói nhảm, em không có đi trộm, là hắn cố ý hãm hại em đó.
- Hừ! Chị còn chưa nói là Tần Thiên kể cho chị biết, làm sao mà em biết trước vậy?
Triệu Chỉ Nhược nhìn Triệu Chỉ Vân lạnh lùng nói.
- A... Chị, thực ra là ta đoán ý mà.
- Hừ!
Triệu Chỉ Nhược lạnh lùng hừ một tiếng. Ngay lập tức đứng lên, đi tới phòng của Triệu Chỉ Vân. Triệu Chỉ Vân vừa nhìn, trong nháy mắt, sắc mặt đại biến, nhanh chóng đứng lên.
- Chị, không nên.
Triệu Chỉ Vân khẩn trương hô lớn, nhưng không kịp nữa. Triệu Chỉ Nhược đã chạy tới cửa, Tần Thiên cũng theo sau, vừa mở ra, trong nháy mắt, hai người liền choáng váng.
Chỉ thấy trên cái giường lớn trong phòng, đều là những nội y màu sắc rực rở của nữ nhân. Có quyến rũ, có bảo thủ, có cao quý... Đủ loại kiểu dáng, làm cho người xem hoa cả mắt. Có thể mở được một cửa tiệm rồi.
Triệu Chỉ Nhược quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Triệu Chỉ Vân nói.
- Đây là cái gì?
- Cái này... cái này là em mua cho mình mặc mà.
Triệu Chỉ Vân không thừa nhận nói.
- Thật sao? Nhỏ như vậy mà em cũng mặc được hả?
Triệu Chỉ Nhược đi tới, cầm một chiếc áo ngực rất nhỏ, nhìn Triệu Chỉ Vân nói.
- Em... Em mặc cho xem.
- Ba!
- A!
Triệu Chỉ Vân vừa nói xong, ngay lập tức, Triệu Chỉ Nhược hung hăng tát một cái vào mặt Triệu Chỉ Vân. Trên mặt nàng xuất hiện năm vết ngón tay đỏ ửng. Tần Thiên ở bên cạnh nhìn thấy, giật nảy mình, thầm nghĩ, Triệu Chỉ Nhược hạ thủ thật quá tàn nhẫn rồi. Dứt khoát tát một phát vào mặt em gái như vậy.
- Chị nói với em bao nhiêu lần rồi? tại sao em không chịu thay đổi hả? chẳng lẽ em thật muốn có một ngày trở thành một người điên loạn, chuyên đi ăn trộm nội y sao?.
- Ô ô... Em hận chị!
Triệu Chỉ Vân bụm mặt chạy ra ngoài ô ô khóc. Triệu Chỉ Nhược nhìn thấy vậy, muốn đuổi theo nàng, nhưng lại bị TầnThiên giữ lại.
- Hay là cho nàng yên tĩnh một chút. Đánh cũng không có tác dụng gì đâu.
- Ai!
Triệu Chỉ Nhược bất đắc dĩ thở dài, ngồi trên ghế salon. Nàng thật không muốn em gái mình biến thành một người biến thoái, bởi vì bác sĩ đã từng nói qua, em gái nàng có loại ham mê này càng ngày càng nghiêm trọng, nếu không ngăn kịp thời, tương lại Triệu Chỉ Vân có thể sẽ không có khả năng phục hồi lại. Triệu Chỉ Nhược thực sự rất lo lắng, nhưng lại không tìm được biện pháp nào, nàng chỉ có thể lo lắng suông mà thôi.