Trong sơn động, Yến Thủy Dao đang suy nghĩ chuyện mình bị Tần Thiên nhìn thấy hết thì nghe thấy bên ngoài có tiếng sấm nổ đùng đùng. Nàng biết chút nữa thôi trời sẽ mưa rất to, lập tức liền quay đầu nhìn ra ngoài nhưng không thấy Tần Thiên đi vào, nhất thời rất nàng cảm thấy kỳ lạ. Ngẩn ngơ một lúc mới chợt xấu hổ nghĩ đến, có thế Tần Thiên sợ mình lúng túng nên không vào...
"Nhìn bên ngoài mưa lớn như vậy, hắn có bị ướt hay không, có chỗ trú mưa hay không?"
Yến Thủy Dao suy nghĩ một chút, chính mình dù sao cũng bị Tần Thiên nhìn thấy hết rồi, vậy nhìn thêm lần nữa cũng không sao. Lúc trước Tần Thiên có thể nhịn được, không làm những chuyện đê tiện với mình, xem ra Tần Thiên cũng sẽ không cưỡng hiếp mình, dù có muốn thì mình cũng không có cách nào chống trả, không bằng gọi Tần Thiên đi vào.
Suy nghĩ một chút, Yến Thủy Dao liền kêu to :
- Tần Thiên, ngươi vào đi, bên ngoài mưa lớn quá.
Giờ phút này, Tần Thiên đang núp cạnh cửa động, bị dính mưa ướt đẫm. Hắn đang nghĩ có nên tiến vào bên trong Thần Tàng tinh cầu để tránh mưa không, liền nghe được tiếng gọi của Yến Thủy Dao, trong lòng nhất thời do dự. Có nên đi vào hay không, nếu đi vào ta không cầm lòng được làm sao bây giờ. Tần Thiên mặc dù háo sắc, nhưng cũng không phải là cái loại người lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn, lần duy nhất là lần với Lâm Hiểu Di. Nhớ lại lúc đó, hắn cảm thấy rất đau lòng, cảm thấy có lỗi với Lâm Hiểu Di.
- Không được, ta ở chỗ này mưa rơi không tới, ngươi yên tâm đi.
Tần Thiên suy nghĩ một chút nói, không vào vẫn tốt hơn.
- Không có chuyện gì... Ngươi vào đi... Dù sao... Dù sao... Đều đã như vậy.
Yến Thủy Dao ở bên trong nói, nói đến phần sau, thanh âm đều là nhỏ lại, hiển nhiên đang thẹn thùng.
- Uhm... , vậy ta ngồi ở cửa một chút cũng được.
Tần Thiên suy nghĩ một chút rồi đáp lại, nói xong liền đi vào trong động, Tần Thiên không dám chính diện đi vào, mà quay lưng ltừ từ lui vào trong động đến chỗ mưa rơi không tới, liền ngồi xuống.
Yến Thủy Dao cảm giác được Tần Thiên tới, không dám quay đầu nhìn, sợ thấy Tần Thiên lại nhìn chằm chằm mật địa mình , như vậy quá xấu hổ, nàng không biết, Tần Thiên căn bản cũng không chính diện đi tới.
- Ngươi chữa thương đi, ta tu luyện.
Tần Thiên có chút lúng túng nói, trong động phaảng phất có mùi thơm trên người Yến Thủy Dao , làm tim Tần Thiên đập bình bịch. Tần Thiên vội vàng hít thở sâu một hơi, điều chỉnh tốt trạng thái, vận chuyển năng lực trong đan điền, từ từ đem y phục ướt đẫm sấy khô.
Yến Thủy Dao lặng lẽ quay đầu nhìn phía sau, muốn xem Tần Thiên đang nhìn lén mình hay là đang tu luyện, kết quả thấy Tần Thiên thật sự đang tu luyện, không có nhìn lén nàng, nhất thời trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Hảo cảm đối với Tần Thiên tăng thêm rất nhiều, đồng thời trong lòng lại rất nghi ngờ. Tần Thiên rốt cuộc là người như thế nào, lúc trước mình ở bờ sông tắm hắn lại đã chạy tới nhìn lén, mặc dù lúc ấy Yến Thủy Dao không thấy được Tần Thiên, nhưng là Yến Thủy Dao cảm thấy Tần Thiên nhất định đang nhìn lén, chẳng qua là Tần Thiên có thể sử dụng phương pháp ẩn hình gì đó, làm cho mình không phát hiện được hắn.
Hiện tại chính mình đang không mặc gì, Tần Thiên lại không nhìn trộm, điều này làm cho Yến Thủy Dao rất nghi ngờ.
Tần Thiên rất nhanh liền sấy khô quần áo, đây là lần đầu tiên hắn làm, đúng hơn là nhìn thấy Yến Thủy Dao sấy khô quần áo , hắn liền hỏi Ba Ba Ca phương pháp, thì ra là có thể như vậy, Tần Thiên mới thử một chút.
Y phục khô làm cả người thoải mái hơn. Vì để tránh cho trong lòng nổi lên tà niệm, Tần Thiên bắt đầu vận dụng Phách Vương quyết. Cách hấp thu thiên địa linh khí này so với phương pháp Ba Ba Ca dạy hắn nhanh hơn.
Yến Thủy Dao nhìn Tần Thiên không có làm gì, liền yên lòng, bắt đầu chữa thương.
Hai người trong động, làm chuyện riêng của mình, Ba Ba Ca đảm nhiệm công tác cảnh giới.
Rất nhanh, một buổi tối đã trôi qua, mưa vẫn chưa ngừng, vẫn âm ỉ rơi xuống. Lúc này, Yến Thủy Dao trải qua cả đêm chữa thương, vết sẹo đã hồi phục bảy tám phần, có thể mặc quần rồi, thân thể cũng khôi phục năm thành, bất quá vẫn có chút vô lực. Đây là di chứng sau khi trúng độc, còn cần một ngày mới có thể hoàn toàn khôi phục.
Tần Thiên nhìn mưa bên ngoài không khỏi nhíu mày, đây là ngày thứ ba của cuộc tỷ thí, vốn là hắn còn muốn đoạt nhiều lệnh bài hơn, nhưng nhìn thời tiết bên ngoài đoán chừng là không thể nào, mưa càng lâu nước tịch tụ càng nhiều, nơi này thuộc về khu sơn cốc, nước mưa đều từ trên núi chảy xuống, nếu cứ tiếp tục như thế ... , rất có thể nơi này sẽ bị ngập.
- Tần Thiên, ngươi đã tỉnh sao.
Yến Thủy Dao ở phía sau nhẹ giọng hỏi.
- Ừ, đã tỉnh, như thế nào, thương thế của ngươi như thế nào?
Tần Thiên hỏi.
- Không có vấn đề gì, chẳng qua là thể lực còn chưa khôi phục, ngươi có thể quay đầu lại rồi, ta đã mặc quần áo tử tế.
Yến Thủy Dao ở bên kia nói, nàng đã đem quần mặc lên, vết thương trên đã không còn đáng ngại, chỉ không có năng lực khôi phục nghịch thiên như Tần Thiên , nên vẫn có chút cản trở động tác.
Tần Thiên nghe được Yến Thủy Dao nói... , liền quay đầu lại, thấy Yến Thủy Dao đã ngồi trên cỏ dại, bộ y phục kia của mình cũng được Yến Thủy Dao cầm lên phủi sạch sẽ.
- Này, mặc vào đi, không lại cảm lạnh, thật cám ơn ngươi.
Yến Thủy Dao nhìn Tần Thiên nói, sắc mặt một mảnh đỏ bừng.
- Ừ.
Tần Thiên nhận lấy, đem y phục mặc lên người, nhất thời một cổ mùi thơm phả vào lỗ mũi, áo sơ mi này được Yến Thủy Dao mặc một buổi tối, có lưu lại một chút mùi hương cơ thể của nàng, để tiểu đệ đệ của Tần Thiên không tự chủ được liền đã ngỏng dậy .
Yến Thủy Dao đang nhìn Tần Thiên, đột nhiên thấy phía dưới Tần Thiên cứng lên, nhất thời sắc mặt đỏ thẫm, trong lòng thầm mắng một câu, lưu manh.
- Hắc hắc, cái này ... là hiện tượng sinh lý bình thường thôi.
Tần Thiên phát hiện Yến Thủy Dao thấy được đại sát khí của mình lập tức ý thức được điểm không tốt. Vừa nói vừa đưa tay che lại nơi đó. Yến Thủy Dao xấu hổ cắn môi, cúi đầu, không dám nhìn Tần Thiên, hai tay nắm thật chặt quần của mình.
Hai người lúng túng trầm mặc một chút, tìm không được đề tài, không biết nói cái gì cho phải, cuối cùng là nhất Yến Thủy Dao mở miệng :
- Cái kia... Tần Thiên, ngươi có bạn gái chưa?
Yến Thủy Dao ngượng ngùng hỏi.
- Có.
Tần Thiên hồi đáp.
Yến Thủy Dao nghe thấy thế, ánh mắt buồn bã rủ xuống, nhìn qua có chút thất vọng.
- Kia... Cái kia... Tần Thiên... Ngươi... Có thể ngồi xuống bên cạnh ta không?
Yến Thủy Dao nhìn Tần Thiên có chút khẩn trương hỏi, cái vấn đề này để Tần Thiên cũng không biết nói gì, không biết Yến Thủy Dao có ý gì.
Tần Thiên vẫn đi tới, ngồi xuống bên cạnh Yến Thủy Dao dựa lưng vào vách động, khoảng cách giữa hai người tầm mười centimet, Yến Thủy Dao lộ ra vẻ khẩn trương, làm cho Tần Thiên cũng rất khẩn trương.
Phía ngoài mưa to ào ào, trong lòng hai người đều có tâm sự.