Rất nhiều người đi tới gần Tần Thiên, vây xem náo nhiệt giống như ngoài chợ. Sở Tương Tương cùng Triệu Chỉ Nhược cũng bị chặn phía ngoài không vào được vì để tránh cho người khác thừa cơ kiếm tiện nghi, hai nàng không thể làm gì khác hơn là tạm thời đứng ở bên ngoài...
Sở Văn Long còn có Tiêu Du cùng nhau đi về phía Tần Thiên thấy nhiều người như vậy vây bắt, lập tức chỉ huy bộ đội duy trì trật tự, đem được đám người người rối rít bị xua tan.
Tiêu Du ôn hoà cùng Sở Văn Long một đường đi tới, lập tức người chung quanh đều tản ra, bởi vì trên thân Tiêu Du đều tản mát ra khí tức cường giả làm người ta hít thở không thông, một đám người thức thời tách ra.
- Hảo tiểu tử, ngươi thật đúng là làm ta sợ muốn chết.
Sở Văn Long hung hăng vỗ bả vai Tần Thiên một cái, nhìn Tần Thiên với ánh mắt vừa yêu vừa hận, vào phút cuối cùng Sở Văn Long thiếu chút nữa bị Tần Thiên làm bệnh tim của lão tái phát, quá vui mừng.
- Hắc hắc, Sở gia gia, như thế nào, cảm giác rất thoải mái có phải không. Tần Thiên cười nói, một khắc cuối cùng thật ra là hắn cố ý làm như vậy. Mục đích để tập trung ánh mắt về mình, để Sở Văn Long luôn bị đè ép được tự hào một phen, như vậy mới có thể hung hăng áp đầu những đại lão quân khu khác, áp chế nhuệ khí của bọn họ.
Sở Văn Long thật không nghĩ đến điều này, đối với hắn mà nói, Tần Thiên nếu trực tiếp lấy ra năm trăm lẻ ba tấm lệnh bài , cũng có thể gây chấn động toàn trường như cũ.
- Ha ha ha ha... Đó là dĩ nhiên.
Sở Văn Long không che dấu nổi nội tâm đang kích động, phá lên cười, tay đặt trên bả vai Tần Thiên có chút hơi run rẩy, có thể thấy được hắn kích động cỡ nào.
Người vây xem không kéo dài bao lâu, bởi vì trời đang âm u chuẩn bị mưa, một đám người sau khi đi ra khỏi rừng rậm đều đi tới chỗ ở của chính mình, chuẩn bị tắm rửa, ăn cơm rồi ngủ một giấc, kết quả xếp hạng một trăm ngày thứ hai mới tuyên bố, ở chỗ này cũng không làm được gì.
- Tiểu Thiên, làm tốt lắm.
Tiêu Du nhìn Tần Thiên lộ ra nụ cười thỏa mãn, kết quả của Tần Thiên cũng trong dự liệu của nàng. Đối với nàng, Tần Thiên đạt được bốn trăm tấm lệnh bài không có vấn đề gì lớn, nhưng nếu là hơn năm trăm, cái này làm cho nàng khẽ giật mình, đây là một phần sáu số lệnh bài.
- Tỷ.
Tần Thiên gọi Tiêu Du một tiếng, nhân cơ hội ôm lấy Tiêu Du. Hảo hảo hưởng thụ một chút thân thể vừa mềm vừa thơm của nàng, cơ hội như thế cũng không nhiều. Tiêu Du chẳng qua là cười cười, đưa tay ôm lấy Tần Thiên, để cho Tần Thiên kiếm một chút tiện nghi, tâm tư nhỏ của Tần Thiên nàng làm sao có thể không biết.
- Đi, không nên đứng nơi này, về đi tắm, ăn cơm, ta đã dặn Tương Tương chuẩn bị một bàn lớn thức ăn để ăn mừng chiến thắng của ngươi.
Sở Văn Long nở nụ cười, càng nhìn Tần Thiên càng yêu thích.
- Dao Dao đâu? .
Tần Thiên nhìn chung quanh, phát hiện không thấy Yến Thủy Dao .
- Nàng mới vừa đi rồi.
Tiêu Du nói, lúc Sở Văn Long các nàng đi tới, Yến Thủy Dao liền lặng lẽ rời đi.
Tần Thiên nghe thấy thế nhíu mày, nhưng hắn không nói gì, nghĩ tới ngày mai sẽ tìm Yến Thủy Dao.
- Tần Thiên! .
- Tần Thiên! .
Lúc này mới, Sở Tương Tương cùng Triệu Chỉ Nhược chạy tới, một người một bên bắt lấy tay Tần Thiên, hai người đều lộ ra vẻ cực kỳ cao hứng, Sở Tương Tương nhìn thấy Sở Văn Long, liền cảm thấy xấu hổ.
- Đi thôi.
Sở Văn Long chào hỏi mọi người rồi đi tới biệt thự bên kia, chưa được mấy bước, Phùng Thiên Trường liền dẫn một thanh niên cả người nước bùn, vô cùng bẩn đi tới, là cháu của hắn, cũng là lần này người xếp đệ nhất trong đế đô quân khu, Phùng Thiên. Nếu không phải Tần Thiên đột nhiên ngang trời xuất thế có năm trăm tấm lệnh bài, như vậy tâm điểm chú ý của mọi người lần này chính là Phùng Thiên.
- Chúc mừng, lão Sở, quân khu các ngươi xuất hiện một thiên tài, xem ra lần tranh tài này quân khu các ngươi muốn xưng hùng phải không.
Phùng Thiên Trường mặt đầy ý cười đi tới, chắp tay giống cổ nhân chúc mừng. Sở Văn Long nghe thấy thế cực kỳ vui mừng, cười cười.
- Ha ha ha... Đâu có đâu có, đây chỉ là trận đầu mà thôi, phía sau mới đặc sắc. Tôn nhi này của ngươi cũng không kém nha, tuổi còn trẻ mà đã có thực lực này, tiền đồ bất khả hạn lượng nha.
Sở Văn Long cười lớn nói.
- Vị này chính là người thừa kế Tần gia, Tần Thiên sao, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, tương lai của quốc gia chính dựa vào các ngươi, hảo hảo cố gắng vì quốc gia làm việc.
Phùng Thiên Trường vỗ bả vai Tần Thiên. - Vị này chính là Côn Luân tiên tử thanh danh vang dội sao, quả nhiên là xinh đẹp như tiên. Phùng Trường Thiên quay đầu nhìn về Tiêu Du đang ở bên cạnh, Tiêu Du cười nhạt.
- Tới, ta giới thiệu cho ngươi một chút, vị này là tôn nhi của ta, Phùng Thiên, các ngươi là người trẻ tuổi, phải ở chung một chỗ nhiều hơn để trao đổi tham thảo lẫn nhau một chút . Phùng Trường Thiên đẩy Phùng Thiên ra, giới thiệu cho đám người Tần Thiên.
- Sở gia gia, Dịch gia gia, chào mọi ngươi .
Phùng Trường Thiên rất có lễ phép vấn an mọi người, mặt mỉm cười. Một khuôn mặt cương nghị, anh tuấn thoạt nhìn vô cùng mê người, tuyệt đối hấp dẫn người khác giới.
- Ngươi mạnh khỏe.
Tần Thiên hướng về phía Phùng Thiên vươn tay, Phùng Thiên cũng đưa tay ra, hai người bắt tay chào hỏi những không lập tức buông ra. Trên tay Phùng Thiên truyền ra một lực lớn hướng tay Tần Thiên bóp mạnh. Nếu Tần Thiên không phản kháng đoán chừng trực tiếp liền gảy xương.
Cho nên Tần Thiên cũng ra sức một chút, vừa lúc tiếp được sức nắm của Phùng Thiên. Hai người vừa lúc ngang hàng, song phương không ai chiếm được ưu thế, nhưng Phùng Thiên cũng không buông tay mà lại tăng thêm một chút lực, Tần Thiên cũng càng tăng thêm lực, song phương thủy chung ngang hàng. Mọi người đều nhìn ra hai người đang âm thầm phân cao thấp, không nói gì.
Phùng Thiên nhìn Tần Thiên chặn lại lực của mình hắn không thêm lực, mà là buông lỏng tay Tần Thiên cũng như thế. Phùng Thiên muốn thử dò xét thực lực của Tần Thiên, nhưng không thành. Bất quá ở trong lòng hắn đã liệt Tần Thiên vào cao thủ cùng c0ấp bậc.
- Ha hả, Tiểu Thiên, sau này có thời gian tới đế đô chơi nhất định phải đến nhà Phùng gia gia chơi đó, lão Sở, ta sẽ không quấy rầy các ngươi ăn mừng nữa, ta đi trước.
Phùng Trường Thiên giới thiệu xong Phùng Thiên liền xoay người mang theo Phùng Thiên rời đi. Mục đích hắn tới lần này rất đơn giản, chính là muốn giao hảo với Tần Thiên, một người thừa kế siêu cấp gia tộc cùng một ánh sao sáng trong giới, giá trị không cách nào lường được, tất nhiên muốn giao hảo cùng Tần Thiên.
Tống Vũ đứng bên cạnh nhìn Tần Thiên, vẻ mặt tức giận, không nghĩ tới Tần Thiên lại đoạt danh tiếng của hắn. Vốn là hắn cho là một trăm khối huy chương của mình đã rất ngưu bức rồi, không nghĩ tới Tần Thiên trực tiếp gấp mấy lần hắn, tức chết hắn. Cùng Tần Thiên so sánh, hắn thật giống một con rùa. Hắn còn định tỏa sáng trong đợt tranh tài, chiếm lấy trái tim của Sở Tương Tương, không nghĩ tới kết quả lại như thế này. Tống Vũ cảm giác muốn chết đều có.
"Hừ! Tần Thiên, ta cũng không tin ta đánh không lại ngươi, Tương Tương là của ta, nhất định là của ta."
Tống Vũ nhìn Tần Thiên thầm nghĩ, xoay người rời đi.