Lúc này ở biệt thự của tần thiên, hai người ôm nhau ngủ một giấc đến năm giờ, mới bị tiếng chuông điện thoại ầm ĩ đánh thức, Tần Thiên cầm điện thoại di động xem ai gọi đến, thì ra là tỷ tỷ gọi...
- Alo, tỷ tỷ, có chuyện gì không!
Tần Thiên mơ mơ màng màng hỏi, giọng nói còn có chút ngáy ngủ.
- Ngươi cùng dì Triệu mau xuống lầu, ăn cơm nè!
Tiêu Du ở đầu dây bên kia nói, xong liền cúp điện thoại, Tần Thiên cũng ném điện thoại ra một bên.
- Dậy đi, dì Triệu ơi, xuống giường chúng ta cùng ăn cơm nào.
Tần Thiên nhìn Triệu Nhã Chi ngoan ngoãn nằm trong ngực mình nói, vừa tỉnh dậy, thấy cơ thể hấp dẫn của nàng, làm cho hắn có chút muốn.
Triệu Nhã Chi vừa nhìn thấy con hàng của Tần Thiên lại đằng đằng sát khí, lập tức nhanh chóng tách khỏi hắn, từ trên giường nhảy xuống, bối rối mặc quần áo vào, nàng cũng không muốn làm tiếp nữa, , một trận lúc xế chiều hôm nay đã làm thân thể nàng kiệt quệ rồi.
- Hắc hắc, dì Triệu, người yên tâm, ta sẽ không làm loạn nữa!
Tần Thiên nhìn thấy Triệu Nhã Chi bối rối, vội vàng nói, tiểu Tần Thiên à đến giờ ăn cơm rồi, còn muốn làm loạn sao.
- Ai mà biết tiểu lưu manh của người muốn gì, dì không chịu nổi ngươi nữa đâu đấy!
Triệu Nhã Chi nói, nhanh chóng mặc y phục vào bước vào trong phòng tắm, rửa mặt đánh răng, thanh tỉnh đầu óc.
Tần Thiên cũng mau chóng bước ra khỏi giường, mặc quần áo tử tế ra bước ra khỏi phòng, cũng bước vào phòng tắm, mở vòi nước bắt đầu rửa mặt, chẳng may hắn làm cho nước bắn tung tóe, Triệu Nhã Chi nhìn vội vàng giúp Tần Thiên lau mặt, bộ dáng vô cùng đảm đang, nhân cơ hội này Tần Thiên nhanh chóng hái trộm trái cây của nàng, làm cho Triệu Nhã Chi nhất thời đỏ mặt.
- Đủ rồi, tên vô lại, không được làm loạn nữa, đi thôi, chúng ta xuống nhà ăn cơm!
Triệu Nhã Chi vừa nói vừa nhanh chân bước ra ngoài, tránh cho Tần Thiên động thủ, vậy cũng không tốt.
Hai người một trước một sau bước ra cửa, đẩy cửa ra, Tần Thiên liền nghe một mùi thơm ngào ngạt xộc vào mũi, nhất thời bụng đói cồn cào kêu lên, hai người quần quật từ xế chiều, thể lực hao phí quá nhiều, tất nhiên đói bụng.
- Các ngươi!
Tần Thiên nhìn trong phòng khách đang bề bộn còn có đám người Hàn Thi Vũ, nhất thời ngẩn ra, hắn không nghĩ là đám người Hàn Thi Vũ lại tới, lúc trước Tần Thiên nghĩ là mình chỉ quay lại một ngày thôi, cho nên không tính nói cho các nàng biết, bởi vì là chủ yếu là quay lại thăm Triệu Nhã Chi, không nghĩ các nàng đều tới đây, xem ra là do Tiêu Du kêu bọn họ tới.
- Tần Thiên!
Hàn Thi Vũ thấy Tần Thiên đi đến, vô cùng cao hứng chạy tới trước mặt Tần Thiên, bổ nhào vào lòng hắn, vô cùng hung phấn, Tần Thiên cũng ôm lấy Hàn Thi Vũ.
- Huynh muốn chết hả, cái đồ bại hoại này, lâu như vậy rồi còn không gọi điện cho ta!
Hàn Thi Vũ tát yêu Tần Thiên, nàng cũng rất muốn gọi cho hắn, nhưng mà Tiêu Du đã phân phó, Tần Thiên có chuyện quan trọng phải làm, không thể gọi điện cho hắn được, nên nàng cũng chỉ biết nhịn mà thôi, mấy ngày nay không nghe giọng Tần Thiên, làm Hàn Thi Vũ buồn gần chết.
- Khụ khụ... Có nhiều người đang nhìn kìa!
Tần Thiên nhìn Hàn Thi Vũ nói, Hàn Thi Vũ lúc này mới nhớ ra đám người Tiêu Du còn đứng đây, mình lại quên mất, còn ở đây làm nũng, mắc cở chết đi được, nhất thời sắc mặt Hàn Thi Vũ đỏ bừng , đầu gục vào trong ngực Tần Thiên không dám nhìn bốn phía.
- Thôi cũng không có chuyện gì!
Tần Thiên thả Hàn Thi Vũ ra, ngay sau đó vui vẻ nhìn các nữ nhân khác:
- Lại đây, Phỉ nhi, để ta ôm nàng một cái nào.
- Chúng ta không thể để tên lưu mạnh này tiện nghi được, đúng không, Hiểu Di!
Lý Phỉ Nhi tất nhiên không đồng ý, nàng cũng chỉ muốn lao vào trong ngực của Tần Thiên, bất quá nhìn hắn đắc ý như vậy, còn có nhiều người đứng đây, nàng cũng thấy hơi ngại, cho nên nàng kéo Lâm Hiểu Di qua, cản Tần Thiên ôm.
Nàng không nghĩ tới Lâm Hiểu Di cũng không để ý tới lời của nàng, bay thẳng vào lòng Tần Thiên, ôm lấy hắn, bất quá không có làm nũng giống như Hàn Thi Vũ, ôm một chút đã buông ra.
- Hiểu Di, sao ngươi lại làm như vậy!
Lý Phỉ Nhi bất mãn dậm chân nói.
"Ha ha ha"
Nhất thời người bên trong phòng đều phá lên cười.
- Lại đây, Phỉ nhi, để lão công ôm nào!
Nghe Tần Thiên nói, Lý Phỉ Nhi vừa rồi còn cự tuyệt, cả người đã dính chặt vào hắn rồi, nhất thời sắc mặt vô cùng xấu hổ.
- Lưu manh buông ra!
Lý Phỉ Nhi ngoài miệng nó vậy, nhưng không đẩy Tần Thiên ra, mọi người lại cười thêm một trận, Lý Phỉ Nhi mắc cở không biết chui vào đâu, thầm nghĩ đây đều do Tần Thiên, lập tức bấm vào hông của hắn một cái.
"A!"
- Đau quá, ngươi muốn mưu sát chồng mình hả!
Tần Thiên cau mày hô to, thật ra cũng chả đau mấy, cảnh giới hiện tại của hắn đã là tiên thiên tầng 2 rồi, cho dù là đao kiếm chém vào, cũng không có cảm giác đau đớn, kêu lên chỉ để phối hợp với nàng mà thôi.
- Hừ! Lưu manh như ngươi ai mà muốn gả cho!
Lý Phỉ Nhi vừa nói lại hung hăng bấm, lúc này mới buông tay ra, đắc ý nhìn Tần Thiên, sau đó đều chạy qua một bên, làm mặt quỷ trêu đùa với Tần Thiên.
- Thôi đủ rồi, Mọi người ăn cơm đi, thức ăn muốn nguội mất rồi!
Tiêu Du nhìn mọi người nói, cả đám đều đói bụng, nghe Tiêu Du nói... , lập tức bước vào phòng ăn.
- Oa, thơm quá !
Tần Thiên nhìn bàn cơm bao la đồ ăn. , nước miếng đã chảy ra rồi.
- Tần Thiên, mau miệng của huynh lại, coi chừng nước miếng rớt vô đồ ăn!
Lý Phỉ Nhi vội vàng hô lớn.
- Có gì đâu, ta không ngại!
Tần Thiên hào phóng nói.
- Té ra! Ngươi không để ý mà chúng ta để ý!
Chúng nữ cùng kêu lên. ...
Một bữa cơm vô cùng vui vẻ, tiếng cười nói không ngừng, chúng nữ cũng không hỏi Tần Thiên mấy ngày nay đi đâu, chỉ biết ngày mai Tần Thiên lại đi rồi, ai nấy đều có chút không đành.
- Tần Thiên, chúng ta đi hát karaoke đi!
Hàn Thi Vũ đề nghị, nếu ngày mai Tần Thiên phải đi, vậy tối nay nhất định phải vui chơi tới bến.
Hàn Thi Vũ đề nghị, mọi người lập tức rối rít đồng ý, ngay sau đó một một nhóm người bắt đầu bước ra ngoài, mở lên xe, hướng về phía khu vực quán bar đi tới, Tần Thiên định gọi điện thoại cho Phong tử dặn trước, bất quá suy nghĩ lại một chút, thôi quên đi, đến nơi mình đi tìm hắn là được rồi.
Rất nhanh, đoàn người đã tới quán bar, xe dừng ở ngay trước cửa quán, Tần thiên xuống xe, bước vào bên trong lập tức bị chặn cửa.
- Tiên sinh, nơi này không đối ngoại buôn bán, mời đến nơi khác đi!
Gã giữ cửa nhìn Tần Thiên nói.
- Ngươi không nhận ra ta sao!
Tần Thiên nhìn tiểu đệ giữ cửa nghi ngờ nói, lại có người không ra mình, bất quá Tần Thiên nhìn lại, mình cũng không nhận ra tên tiểu đệ này, bởi vì không phải là tên thường hay giữ cửa trước kia.
- Ta không nhận ra, mong tiên sinh vui vẻ rời đi!
Tiểu đệ nhìn Tần Thiên nói, coi như lễ phép, Tần Thiên cũng không so đo cùng hắn, trực tiếp lấy điện thoại di động ra, gọi điện cho Phong tử.
- Alo! Phong tử, ra ngoài quán coi, ta đang ở trước cửa, không vào được này!
Tần Thiên nói vào trong điện thoại, tiểu đệ bên cạnh nghe vậy, không khỏi nhíu mày, Phong tử? Phong tử là ai, chẳng lẽ là điên đế lão đại sao, không thể nào, một tên côn đồ nhỏ nhoi sao biết đến điên đế lão đại.