Tần Thiên thầm nghĩ.
- Hừ! Huynh không cần được dạy dỗ Bàn Tử, nếu không ta sẽ dạy huynh một trận!
Lý Phỉ Nhi đã đọc được ý nghĩ của Tần Thiên, lập tức cảnh cáo hắn một phen, Tần Thiên đành phải bỏ qua.
Rất nhanh, mọi người đã bước ra cửa, tiến đến một cây cột điện gần đó, phía trên dán đầy các tờ rơi tuyên truyền về lão quân y, Lý Phỉ Nhi nhìn một hồi, chỉ vào mọi người đang đứng ở đằng xa nói: - Huynh phải leo lên cây cột điện này, nói làm sao cho người kia nghe được, hơn nữa, phải đem bệnh chứng nói ra một cách cụ thể!
- Thôi mà Phỉ nhi, để ta nói tên của các nàng ra cho nàng nghe nha!
Tần Thiên vô cùng buồn bực, Phì Bưu lại thật mang theo một đám tiểu đệ tới vây xem.
- Đã chọn thì không được hối hận, huynh mau tuyên truyền đi, nhớ kỹ phải lớn tiếng, nếu quá nhỏ thì phải nói lại, nếu huynh không đọc hết tờ tuyên truyền này thì chúng ta không chơi với huynh nữa đâu đó, còn nữa tuyên truyền xong phải đứng ở đó một tiếng đồng hồ!
Lý Phỉ Nhi uy hiếp Tần Thiên, nhưng ngay sau đó chạy về phía mọi người, lấy điện thoại di động ra bắt đầu quay clip Tần Thiên.
Tần Thiên thấy nhiều người như vậy nhìn mình, cũng chẳng muốn mở miệng ra nữa, nhưng nhìn lại ánh mắt hung dữ của mọi người, thầm thở dài một hơi, thôi chịu thôi.
- Khụ khụ... Chuyện này, lão quân y , cái kia... Hiệu quả của nó thật cao siêu, Hmm... Hồi trước ta có bệnh kín, trải qua một khóa lão quân y trị liệu, con hàng đã trở lại bình thường!
Tần Thiên đỏ mặt già cao giọng hô lớn, nhất thời, tất cả người chung quanh đều ngừng lại, đồng loạt nhìn về phía Tần Thiên.
Phì Bưu cùng mấy tên thứ tiểu đệ kia nghe được, tất cả đều u mê, cái gì, Thiên ca bị nhiễm bệnh rồi sao, còn muốn tìm lão quân y, còn kêu nhóm mình tới vây xem, còn cảm tạ nữa thật là bưu hãn nha.
- Thiên ca, lão quân y toàn là phường lừa đảo mà thôi, để ta giới thiệu một lão trung y cho, giá cả vừa phải, hiện giờ thị trường đầy bọn lừa gạt, trị liệu bệnh kín. Gì mà chỉ cần một ngày, tuyệt đối thuốc đến bệnh trừ!
Có một tiểu đệ còn chưa hiểu chuyện hỏi.
- Trời ạ con mẹ ngươi, ngươi mới bất lực, ngươi mới bị bệnh đó!
Tần Thiên buồn bực nói, nhìn đám người Lý Phỉ Nhi bên kia, giờ phút cả đám đã cười co quắp cả người.
- Haiz, không nghĩ tới người trẻ như vậy mà đã dính bệnh kín, thật đáng thương!
- Có khi còn phải triệt!
- Hình như không phải đùa giỡn đâu, có khi hắn bị bệnh thật, chúng ta mau tránh ra, bệnh sida lây qua đường không khí đó!
- Phải không, kinh khủng vậy, đây cũng là bệnh truyện nhiễm sao, chạy mau!
Lập tức người đi đường xung quanh rối rít tản ra, Tần Thiên nhìn khóc không ra nước mắt .
- Tốt lắm, Tiểu Thiên, trở lại nào!
Tiêu Du miễn cưỡng ngưng cười, hướng về phía Tần Thiên hô, mục đích của Lý Phỉ Nhi đã đạt được.
- Thiên ca, huynh muốn đi tìm tìm lão quân y thật sao!
Phì Bưu bỉ ổi nhìn Tần Thiên...
- Biến, ngươi đi tìm cho ngươi ấy, không thấy được mấy chị dâu đang đùa bỡn ta sao!
Tần Thiên rất buồn bực, lại bị mất mặt trước nhiều tiểu đệ như vậy, Lý Phỉ Nhi quá độc ác, sau này nhất định phải dạy dỗ lại cho nàng một phen, nếu không để nàng đè đầu cưỡi cổ thì khổ rồi, cuộc sống sau này càng khổ sở, đến lúc đó làm mặt ác có khi cũng mất đi tác dụng.
- Tần Thiên, huynh ngồi ở đây làm gì, chúng ta tiếp tục chơi!
Lý Phỉ Nhi nhìn bộ dáng Tần Thiên ngu ngơ đứng đó trong lòng cực kỳ cao hứng, này thì không nói, dám dấu tỷ muội chúng ta, để bổn cô nương giáo huấn ngươi một phen.
- Chuyện này... Mấy nàng chơi chưa đủ sao, coi như bỏ đi!
Đánh chết Tần Thiên cũng không muốn chơi, năm người các nàng, đều nhắm vào mình mà hỏi, chơi như thế nào cũng thua, Tần Thiên cũng không muốn bị các nàng đùa giỡn tiếp, bỏ chạy mới là vương đạo.
- Không được, huynh mau trở lại chơi tiếp!
Lý Phỉ Nhi thấy Tần Thiên muốn đi, vội vàng chạy lại bắt được Tần Thiên, thật khó mới có cơ hội làm khó hắn một phen, làm sao có thể bỏ qua cho hắn dễ dàng vậy được.
- Phỉ nhi à, nàng bỏ qua ta có được hay không!
Vẻ mặt Tần Thiên bi thảm nhìn Lý Phỉ Nhi, quả thực có thể coi là vẻ mặt tội nghiệp nhất có thể của hắn rồi.
- Không được! Đi!
Lý Phỉ Nhi quyết đoán cự tuyệt yêu cầu của Tần Thiên, kéo hắn trở lại phòng.
Cuối cùng, Tần Thiên lại bị chúng nữ chơi đùa một trận tàn bạo, thương tích đầy mình, từng người trong chúng nữ lần lượt đều phỏng vấn qua hắn. ...
Một nhóm người ở bên trong Kim Sắc Thiên Địa chơi đến khuya, cả đám đều mệt mỏi, nhưng vẫn không muốn trở về trực tiếp ở bên trong Kim Sắc Thiên Địa chọn một căn phòng, các nàng cùng nhau ngủ còn Tần Thiên lại bị phạt ra ngoài ngủ phòng khách, bất quá cũng tốt, Tần Thiên cũng không muốn phát sinh cùng các nàng chuyện gì, thể loại bày đàn này trước gì hắn chỉ dám tưởng tượng tới mà thôi, nếu mà muốn áp dụng thực tế thì không thể nào.
Tần Thiên nhìn chúng nữ ngủ trên giường, liền ngồi trên ghế sa lon bắt đầu tu luyện, cũng không có tiến vào bên trong Thần Tàng tinh cầu, bởi vì bây giờ cách hừng sáng cũng bất chỉ còn ba bốn giờ, sáng lên thì hắn phải trở về Quân Khu rồi. ...
Ngày thứ hai.
Sáng sớm, Tần Thiên đã từ trạng thái tu luyện tỉnh dậy, ... Tỉnh lại thấy Tiêu Du đã đã tỉnh, chuẩn bị đầy đủ còn các nàng vẫn còn đang ngủ, Tiêu Du ý bảo Tần Thiên nhỏ giọng một chút, ngay sau đó phất tay ra hiệu cho Tần Thiên đi ra ngoài.
Sáng sớm, Tiêu Du đã nói cho Trương Thiểu Soái, để cho hắn tới Kim Sắc Thiên Địa đón hai người, cho nên Trương Thiểu Soái đã sớm đứng trước cửa của Kim Sắc Thiên Địa.
Tần Thiên và Tiêu Du không có cáo biệt cùng đám người Hàn Thi Vũ, nhìn bộ dạng các nàng ngủ đều vô cùng ngoan ngoãn hắn cũng không muốn quấy rầy, Tần Thiên lập tức gọi điện thoại cho Phì Bưu, dặn dò hắn lưu ý các nàng một tí, ngay sau đó hai người nhanh chóng lên xe, hướng về phía quân khu lăn bánh.
- Thiếu gia, bọn họ đã đi ra, đang trên đường trở về quân khu, trên xe chỉ có ba người, Tần Thiên, Tiêu Du cùng với Trương Thiểu Soái, không nhìn thấy hộ vệ bên cạnh Sở Văn Long!
Đám người Tần Thiên mới vừa ngồi xe rời đi, phía sau liền xuất hiện một nam tử cầm điện thoại báo cáo tình huống của Tần Thiên ba người.
- Tốt, ngươi không cần phải để ý đến những chuyện khác nữa, rời khỏi đó đi, tránh cho người khác phát hiện!
Đầu dây bên kia nói, xong liền cúp máy.
Nam tử kia cất điện thoại vào túi, xoay người chuẩn bị rời đi, kết quả quay người lại đã thấy một người lão giả đứng ở ngay phía sau mình, nhất thời giật mình.
- Là ngươi!
Nam tử nhìn lão già trước mặt hoảng sợ nói.