- Ngươi hỏi đi!?
Thiên Hà nhìn Tần Thiên gật đầu...
Thiên Hà cũng có vô số muốn câu hỏi muốn hỏi Tần Thiên, bởi vì sự xuất hiện của hắn quá mức thần bí, lúc nào ở trong hiểm cảnh hắn lại xuất hiện, hơn nữa từ trang phục của Tần Thiên, hắn cũng không phải là người ở nơi nàng, cho nên Thiên Hà vô cùng tò mò thân phận thật sự của Tần Thiên, nhưng mà nếu hắn muốn hỏi trước, nàng đành hoãn vấn đề kia để hỏi sau vậy.
- Thế giới của nàng ra sao, trừ nàng ra còn có thêm ai khác nữa không, rồi có quốc gia này nọ không nhỉ?
Tần Thiên nhìn Thiên Hà hỏi, thần sắc vô cùng mong đợi.
- Thế giới của ta?
Thiên Hà nghe Tần Thiên hỏi... , chưa hiểu rõ cho lắm.
- Chuyện này nàng không cần quan tâm, cứ trả lời câu hỏi của ta đi, rồi từ từ ta sẽ giải thích cặn kẽ cho!
Tần Thiên nhìn Thiên Hà nói, tất nhiên, Thiên Hà còn chưa biết mình và nàng vốn ở hai thế giới khác nhau, cho nên mới bật ra câu hỏi như vậy.
- Có, ở chỗ của ta có, thị trấn, thành thị, quốc gia, còn có rất nhiều quốc gia, cụ thể thì ngay cả ta cũng không biết... !
Sau khi Thiên Hà đã đem tất cả hiểu biết về thế giới của nàng cho Tần Thiên nghe, ước chừng hơn hai giờ, kể đến mỏi hết cả miệng.
Tần Thiên cũng nắm đại khái quốc gia ở nơi đó như thế nào, không khác biệt với Hoa Hạ cổ đại cho lắm, cũng là thời đại vũ khí lạnh, nhưng mà hành tinh của bọn họ vô cùng to lắm, quốc gia hằng hà sa số, chỗ Thiên Hà ở bất quá chỉ là một tiểu vương quốc mà thôi, gần đó còn có đại hoàng triều, rất nhiều hoàng triều, vô số, nhiều hơn gấp bội với địa cầu, nhưng mà ngay cả Thiên Hà cũng không nắm rõ, bởi vì đây cũng chỉ là chuyện mà các bậc cha chú của nàng nói cho nàng biết, rốt cuộc thế giới bên ngoài như thế nào, nàng cũng không biết, bởi vì nàng chưa từng đi tới nơi nào, nơi xa nhất nàng đi chỉ là một trấn nhỏ mà thôi, cũng chỉ có một lần.
Tần Thiên chợt nhớ tới nữ tử thần bí ở nơi thí luyện lần thứ hai, pho tượng cô gái kia rốt cuộc là người nào, nơi đó đã xảy ra chuyện gì, tòa cổ thành thần bí đó là đâu.
Tất cả mọi chuyện mà Thiên Hà nói cho hắn nghe, bất quá cũng rất mơ hồ, bởi vì kiến thức của Thiên Hà vô cùng ít ỏi, trong rừng rậm Tần Thiên gặp được nữ tử thần bí kia, còn về pho tượng, đúng là nữ thần thủ hộ ở bộ tộc nàng, nữ thần Tử Vi!
Ngàn năm trước, nữ thần Tử Vi vì cứu vớt bộ lạc của Thiên Hà khỏi quần ma đại chiến, cuối cùng hi sinh, chiến trường chính là chỗ một mảnh đất chất đầy xương khô mà Tần Thiên đã nhìn thấy, từ sâu lần đại chiến đó, phụ cận chiến trường đã trở thành cấm địa của bộ lạc, thì ra là bọn hắn tế bái nữ thần địa phương, thần thánh không thể xâm phạm.
Thiên Hà bị đưa vào hồ chịu chết, bởi vì toàn bộ tộc nhân đều tin nữ thần Tử Vi còn chưa chết, chẳng qua chỉ ngủ say mà thôi, chỉ cần mỗi thời đại dâng hiến một nữ tử có vẻ ngoài giống với nữ thần Tử vi, làm sứ giả cho nữ thần, được con Giao Long khổng lồ kia mang đi, hiến tế tánh mạng cho nữ thần, vậy thì nàng sẽ tỉnh lại, một lần nữa tiếp tục thủ hộ cho bọn họ, phù hộ bọn họ trở thành một đại tộc.
Nhưng rất hiển nhiên, điều này cũng không có hiệu quả gì, nhiều đời như vậy trôi qua, kéo dài gần ngàn năm, nữ thần vẫn ngủ say, không biết đạ hại chết bao nhiêu thiếu nữ, đến thế hệ của Thiên Hà, vốn cho rằng mình đã chết rồi, không nghĩ tới Tần Thiên lại cứu nàng, nàng vô cùng cảm kích hắn, từ thời điểm đó đã thề trong lòng, sau này chính là nữ nhân của Tần Thiên.
Còn về tòa cổ thành thần bí, Thiên Hà cũng không đề cập tới, thực ra nàng cũng không biết sự tồn tại của nó nữa.
-Không ngờ lại còn có một thế giới như vậy, xem ra ta phải vào khám phá một chút mới được!
Tần Thiên thầm nghĩ, nếu có một thế giới khác, rốt cuộc nó sẽ ra sao, Tần Thiên vô cùng mong đợi đặc biệt là tòa cổ thành kia, nơi đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại có nhiều thi thể không đầu như vậy, đầu của bọn họ không biết ở đâu rồi, mơ hồ Tần Thiên có cảm giác, tất cả chuyện này đều liên quan đến bản thân mình.
Khối ngọc Như Ý kia tự bay đến bên trong đan điền của mình, cô gái đem Thanh Đồng chiến kiếm đưa cho mình, đây là ý gì đây? Càng nghĩ, Tần Thiên càng mong đợi, hận không thể bước vào trong đó khám phá, chỉ tiếc còn phải tham gia trận đấu, không có thời gian mà đi, đành để sau khi tranh tài kết thúc rồi tính.
- Ân nhân, van cầu ngươi chứa chấp ta, ta nguyện ý đem thân thể hiến tặng cho ngươi, hầu hạ ngươi cả đời, van cầu ngươi lưu ta lại, ta không muốn quay trở về chịu chết đâu, van cầu ngươi!
Thiên Hà đột nhiên quỳ trên mặt đất nhìn Tần Thiên cầu khẩn nói, một khi nàng trở về bộ lạc, nhất định sẽ chết, nàng không muốn chết, cho nên nàng muốn ở lại bên cạnh hắn, nàng biết Tần Thiên có thể bảo vệ nàng, bởi vì Tần Thiên biết võ công hay còn gọi là một Vũ Sư, ở thế giới của nàng Vũ Sư là một tồn tại cực kỳ cao quý, chỉ cần Tần Thiên có thể che chở nàng, nàng sẽ không phải chết.
Hơn nữa, ngay từ lúc Tần Thiên cứu nàng, nàng đã đem tim của mình trao cho Tần Thiên rồi, ngay từ ánh nhìn đầu tiên nàng đã biết đó là nam nhân của đời mình, sâu trong nội tâm đã khắc ghi hình bóng của hắn.
Tần Thiên nếu biết trong lòng Thiên Hà coi hắn như một tồn tại cực kì cao quí, không biết vui vẻ tới chừng nào, đoán chừng mỗi lần gặp ai lại hô to một tiếng, lão tử rốt cục thoát khỏi thân phận bỉ ổi lưu manh này rồi, ông trời đúng là có mắt.
Thiên Hà nói dứt lời, bắt đầu cỡi quần áo ra, chuẩn bị đem thân thể của mình hiến tặng cho Tần Thiên.
- Đừng!
Tần Thiên vội vươn tay ngăn Thiên Hà lại, này nha làm sao như vậy không coi ai ra gì à, còn chưa nói hai câu liền muốn cỡi quần áo hiến thân cho mình rồi, chuyện này cũng quá dọa người rồi, làm người cũng chừa lại tí nhân phẩm chứ.
- Ngươi ghét bỏ Thiên Hà sao!
Tần Thiên thấy Tần Thiên không chịu cho mình cởi quần áo, trong lòng vô cùng thất vọng, ở thế giới của nàng, chỉ có khi nam nhân ghét bỏ nữ nhân mới không cho nàng hiến thân.
- Không có, không có, tuyệt đối không có, ta cao hứng lại không còn kịp nữa mà, làm sao sẽ ghét bỏ nàng, chẳng qua chuyện này cũng quá vội vàng, ta còn chưa chuẩn bị, còn chuyện kia, ta sẽ bảo vệ nàng không cho nàng chết đâu!
Tần Thiên vỗ lưng Thiên Hà nhìn nàng khẳng định nói.
- Cảm ơn Tần Thiên ân nhân!
Thiên Hà cảm kích trực tiếp quỳ xuống, quỳ lạy Tần Thiên, bị Tần Thiên ngăn cản lại.
- Không cần quỳ lạy, tiện tay mà thôi, còn nữa nàng đừng gọi ta là Tần Thiên ân nhân gì đó, cứ gọi là Tần Thiên là được rồi!
Tần Thiên xoa trán đã ứa mồ hôi lạnh nhìn Thiên Hà nói.
- Sao lại thế được, ngươi là ân nhân của ta, không thể gọi thẳng tên của ngươi được, đây là bất kính!
Thiên Hà vừa nghe Tần Thiên nói nhất thời bối rối, vội vàng lắc đầu từ chối, Tần Thiên nghe xong cũng đếch hiểu gì, trời đất ơi, thế giới của nàng sống rốt cuộc là như thế nào đây.
- Ta nói không cần là không cần, nàng cứ nghe lời của ta, nếu không ta liền đem nàng quay trở về chỗ kia, nghe chưa, sau này ta nói làm như thế nào thì làm như thế đó!
Tần Thiên nhìn Thiên Hà nghiêm túc nói.
Thiên Hà nhìn bộ dáng hung dữ của Tần Thiên, chỉ dám ngoang ngoãn gật đầu, thoạt còn có chút ủy khuất nhìn Tần Thiên.
" Rột roạt"
Lúc này đột nhiên truyền tiếng tiếng bụng kêu rột roạt, từ bụng của Thiên Hà phát ra, nàng nhất thời ngượng ngùng, đỏ mặt.
- Đói bụng không, nàng chờ tí, ta đi kiếm vài thứ cho ăn, cái tên Tiểu Thiết Nhân kia nàng không cần phải sợ, hắn sẽ không làm gì đâu, nàng chờ một chút ta sẽ trở lại!
Tần Thiên nói xong trực tiếp bước ra ngoài Thần Tàng tinh cầu, trở lại trong phòng.