Sống Cùng Biểu Tỷ (Dịch Fulll)

Chương 392 - Chương 397: Kết Cục Không Ai Ngờ Đến.

 Chương 397: Kết Cục Không Ai Ngờ Đến. Chương 397: Kết Cục Không Ai Ngờ Đến. Chương 397: Kết Cục Không Ai Ngờ Đến.

- Tốt, tiểu Tần tỷ tỷ chờ ngươi... A... !

Linh Nguyệt còn chưa dứt lời, cả người Tần Thiên đã vọt tới trước mặt nàng, chụp lấy tay nàng, hù cho Linh Nguyệt kêu to một tiếng...

- Đi thôi, để ta dẫn ngươi ra ngoài chơi đùa tí.

Tần Thiên nắm lấy tay Linh Nguyệt, lập tức kéo nàng ra ngoài, ném thẳng ra sân thi đấu, dù sao Linh Nguyệt cũng là con gái, hắn không muốn nặng tay với nàng.

- Ngươi cắn thuốc gì vậy, tại sao mạnh như vậy.

Linh Nguyệt kinh ngạc, nàng phát hiện ra hơi thở của Tần Thiên vô cùng khủng bố, làm cho nàng không có biện pháp phản kháng.

- Đợi văng ra bên ngoài đi rồi biết, ta có thể đưa ngươi một viên uống thử.

Tần Thiên cười nói, vừa dứt lời cả người đã đứng sát vạch sân, chuẩn bị ném Linh Nguyệt ra.

Giờ phút này Linh Nguyệt không muốn thua cuộc sớm vậy, thực lực của nàng còn chưa kịp phát huy ra, sao có thể đơn giản thua như vậy.

Bất quá bị Tần Thiên nắm thật chặc tay, Linh Nguyệt chút nào không có lực phản kháng, căn bản tranh đoạt không ra, rất là buồn bực.

- Đúng rồi, có!

Linh Nguyệt đột nhiên nghĩ đến một biện pháp, lập tức bấu chặt vào hai nách của hắn.

Tần Thiên đang chuẩn bị ném Linh Nguyệt ra, đột nhiên khắp người thấy ngứa ngáy, hắn chịu không nổi nhột, nhất thời cười lớn, thả tay nàng ra, Linh Nguyệt lập tức nhân cơ hội chạy trốn, lẫn mất.

- Hắc hắc, tiểu Tần, muốn thắng tỷ tỷ, không phải dễ dàng vậy đâu.

Linh Nguyệt nhìn Tần Thiên đắc ý nói, toàn trường người thiếu chút nữa hôn mê, lần đầu tiên gặp người gia chủ Mọi người lại còn có thể như vậy, cào người ta ngứa, đây là đang ta chơi trò chơi sao.

Tần Thiên cũng là mồ hôi lạnh ứa ra, không nghĩ tới lại như vậy bị Linh Nguyệt tránh được rồi, hôn mê.

- Phải không, lần này xem ngươi chạy kiểu gì.

Tần Thiên nhìn Linh Nguyệt, cả người nhanh chóng vọt về phía trước.

Linh Nguyệt vậy không phải người ngu, nhìn thấy Tần Thiên vọt lên, Linh Nguyệt lập tức liền nhanh chóng hướng bên cạnh trốn đi.

- Chạy, chạy được sao.

Tần Thiên mạnh mẽ tăng tốc, cả người vọt tới trước mặt Linh Nguyệt, đưa tay lên, một lần nữa bắt lấy tay Linh Nguyệt.

Linh Nguyệt quay lại đã thấyTần Thiên nhanh chóng vọt tới trước mặt của mình, nhất thời kinh hãi, nhưng lùi về sau cũng không còn kịp nữa rồi, cái khó ló cái khôn Linh Nguyệt trực tiếp đánh ngực của mình vào mặt Tần Thiên, tiện tay Tần Thiên chộp tới.

- Ngươi dám... AAAAAAA!

Linh Nguyệt vốn dùng cặp ngực mình hù dọa Tần Thiên, dù sao nam nữ thọ thọ bất tương thân, Tần Thiên cho dù là sắc lang, cũng không dám bóp vếu nàng.

Quả thật, Tần Thiên sẽ không dám làm trò lưu manh trước mặt mọi người, hơn nữa trong nhà cũng có mà, cần gì phải ném đi hình tượng, chẳng qua đang có đà lao tới, Linh Nguyệt lại giơ ngực ra, nhất thời, không thu tay lại kịp rồi, tay của Tần Thiên đã đặt trọn vào bầu ngực của Linh Nguyệt. Dính chặt trên ngược, hơn nữa còn sờ rất thoãi mái.

Lập tức, một cảm giác mềm mại truyền đến tay hắn, lại còn co dãn nữa, cực kỳ thoải mái.

Chỉ trong thoáng chốc, Linh Nguyệt đã đỏ hết mặt ra, cả người đứng yên tại chỗ, người xem cũng tròn mắt, cái méo gì vậy, cuộc so tài hay là show hàng vậy, còn chủ động dâng hiến nữa chứ... , cô nàng này thích Tần Thiên sao, hai người này đang thi đấu hay tán tỉnh vậy.

Sở Văn Long thấy tình huống như thế, không khỏi nở nụ cười.

Triệu Chỉ Nhược thấy tình huống như thế cũng tức gần chết.

- Cố ý, nhất định là cố ý.

Triệu Chỉ Nhược bất mãn nói, Linh Nguyệt cố ý đưa cặp vếu cho Tần Thiên sờ, đây là công khai câu dẫn hắn rồi.

Sở Tương Tương và Yến Thủy Dao thấy tình huống như thế, cũng đỏ mặt, không biết gặp nói cái gì cho phải, bọn họ cũng nghĩ là Linh Nguyệt cố tình đưa ngực cho Tần Thiên mò.

Trên sân, hai người đều đứng đực ra đó.

Tần Thiên lúng túng, không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện này, bất quá trong lòng vẫn vô cùng sung sướng, bởi vì thật ra, nó rất mềm còn rất thoải mái.

- Hừ! Sắc lang, ngươi dám sờ tỷ tỷ, tỷ phải trả thù, tỷ muốn giết ngươi.

Linh đỏ mặt giận giữ nói, đưa tay ra, đẩy Tần Thiên ra, tung một cái tát vào mặt Tần Thiên.

- Hiểu lầm, hiểu lầm mà!

Tần Thiên vội vàng tránh ra, tung một tay ra đỡ lấy, Linh Nguyệt cũng vội vàng đánh thêm một tát, nhưng cũng bị Tần Thiên đỡ lấy.

- Ngươi hãy nghe ta nói, hiểu lầm mà thôi, ta không phải cố ý, ai mà nghĩ ngươi lại làm vậy.

Tần Thiên nhìn Linh Nguyệt giải thích, càng giải thích, Linh Nguyệt càng tức giận, hắn nói vậy khác gì nói mình câu dẫn hắn.

- Đi chết đi!

Linh Nguyệt tung một cước đá vào hạ bộ của Tần Thiên.

- Má, ngươi muốn giết ta à.

Tần Thiên lập tức theo bản năng kẹp chặt hai chân lại, giữ lấy chân của Linh Nguyệt, làm cho nàng không cách nào nhúc nhích.

- Ngươi... Mau buông!"

Linh Nguyệt giãy giụa nói, nhưng không thể nào rút ra được.

- Chờ ta ném ngươi xuống sân, chúng ta giải thích sau.

Tần Thiên nói, dứt lời cầm chân ném nàng xuống.

Vừa lúc đó, Linh Nguyệt đột nhiên làm một cử động không ai ngờ tới, lấy đà bay về phía mặt Tần Thiên, hé miệng, muốn cắn nát môi Tần Thiên, dạy dỗ hắn một bài học.

Đáng tiếc, thiếu nữ sinh sống hai mươi năm rồi còn chưa biết uy lực hấp dẫn của nam nữ, còn chưa cắn được, cả người Linh Nguyệt đã chấn động, giống như bị điện giật, khi môi hai người vừa chạm đã sinh ra một cảm giác kì diệu, đầu óc Linh Nguyệt trong nháy mắt trống rỗng.

Tần Thiên càng bất ngờ hơn, cô nàng này làm mẹ gì vậy, lại chủ động tới hôn mình, chẳng lẽ nàng thích mình tới phát điên rồi.

- Má, tiểu tử này vận khí lại tốt như vậy, mỹ nữ chủ động đưa tới cửa, đíu tin được.

Dưới đài có người bực bội hô.

- Đúng vậy, thể loại gì đây.

- Đậu má , đang thi đấu, hay là tham gia bạn muốn hẹn hò vậy.

Một đám người nhìn cảnh tượng trên sân, lộ ra vẻ vừa hâm mộ vừa ghen tỵ.

Các nàng Triệu Chỉ Nhược còn chưa hiểu gì xảy ra, vẫn cho rằng Linh Nguyệt là cố ý câu dẫn nam nhân của mình, nhất thời trong lòng vô cùng bực bội.

Hai người ở trên sân hôn một hồi, mới phục hồi tinh thần lại, vội vàng tách ra, sắc mặt Linh Nguyệt đỏ lên, nhiều người như vậy nhìn mình, nhất thời sắc mặt đỏ hơn, trực tiếp liền dúi đầu vào trong ngực Tần Thiên, mắc cở không dám nhìn ai.

- Ta nhận thua, lưu manh, ngươi mau ôm ta rời đi.

Linh Nguyệt gấp gáp nói.

- A, tốt, trọng tài, nàng nhận thua.

Tần Thiên nhìn vị trọng tài nói, ngay sau đó hai tay vòng xuống cặp mông của nàng ôm nàng rời đi, hai người mặt đối mặt, tư thế vô cùng mập mờ.

Cuộc tranh tài này cuối cùng cũng kết thúc, ai cũng không nghĩ tới, trong tất cả các trận đấu từ trước tới giờ, cũng có thể xuất hiện thể loại như thế này, đáng ghi vào sử sách.

Bình Luận (0)
Comment