Thành phố Giang Nam ...
Ban đêm, ở khu biệt thự, giờ phút này bên ngoài từng chiếc siêu xe dần dần chạy đến, sau đó dừng bánh trước một căn biệt thự, cửa xe mở ra, nguyên một đám người ăn mặt khác nhau bước ra.
Thổ gia chủ Thổ Báo Tư từ bên trong bước ra, khi thấy một lão già cũng bước xuống từ xe trước mặt lập tức liền tươi cười nghênh đón.
- Ai ôi!!!, Triệu lão đệ đã lâu không gặp, dạo này nhìn lão đệ như hồi xuân vậy... , khí tức trầm ổn như vậy, sợ sắp có đột phá phải không... !
Thổ Báo Tư vừa cười lớn vừa cất bước về phía lão già kia.
Lão giả kia chính là đương kim gia chủ của Triệu gia, Triệu Trường Không.
- Ha ha, thổ ca, tu vi của ta cũng chỉ có chút tăng tiến mà thôi, sao mà so với lão ca được...
Triệu Trường Không khẽ vươn tay, ôm Thổ Báo Tư, hai người giống như bạn thân lâu ngày gặp mặt vậy.
- Ha ha ha... Triệu lão đệ khiêm tốn rồi, người đâu lại dẫn Triệu lão đệ đi vào bên trong để ta chiêu đãi thật tốt, Triệu lão đệ vào trong chờ huynh một tí, ta ở chỗ này đợi bọn họ đến đủ rồi chúng ta vào.
Triệu Trường Không nói xong liền phân phó người dẫn Triệu Trường Không đi vào.
Chỉ trong chốc lát, lại xuất hiện them mấy chiếc siêu xe, chiếc xe dẫn đầu mở cửa bước ra là lão già tóc bạc tráng, y cao hơn 1m85, khuôn mặt chữ quốc, trên mặt không có bất kỳ biểu lộ, thoạt nhìn vô cùng lạnh lùng.
Đây là Hàn gia chủ, Hàn Võ Cơ.
- Hàn lão đệ, nhiều ngày không gặp, tu vi tinh tiến không ít ... , không khỏi để người ta hâm mộ... !
Thổ Báo Tư cười ha hả nghênh đón tiếp, nhưng thần sắc không vui vẻ như lúc tiếp đón Triệu Trường Không.
- Thổ gia chủ, chê cười rồi.
Hàn Võ Cơ nhàn nhạt cười, cũng không biểu hiện bao nhiêu nhiệt tình, liền theo chân gia nhân bước vào bên trong.
Sau đó, liên tiếp xuất hiện một dàn xe tất cả gia chủ các nhà đều bước ra từ đó, thong dong tiến vào bên trong biệt thự.
Trong phòng khách, Thổ gia chủ đã sai người chuẩn bị bữa tối, tất cả gia chủ đều đã ngồi xuống.
Lần này tổng cộng có thập đại gia chủ, một đại trưởng lão, theo thứ tự là, Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ ngũ gia, còn có Sở, Yến, Triệu, Ngụy, Hàn, cuối cùng là một vị trưởng lão đến từ Tề gia địa vị ở chỗ này tuy rằng so ra kém tất cả đại gia chủ, nhưng đại biểu cũng không kém cạnh mấy.
Đám người vừa nhìn mặt nhau đã thấy quen thuộc, cùng nhau hàn huyên một chút, đương nhiên, đều khách sáo mà thôi.
Chuyện lần này là do một tay Thổ Báo Tư tổ chức, mục đích là thương lượng giết chết Tần Thiên, gần đây danh tiếng của hắn đã cực thịnh rồi, tất cả người ở đây đều có thù quán với hắn, cho nên đều tập hợp lại đây mà tính sổ.
- Các vị, chắc hẳn mọi người cũng hiểu mục đích của ngày hôm nay, nên chúng ta vào thẳng vấn đề nhé.
Thổ Báo tư nhìn tất cả mọi người mà nói, không ai tỏ vẻ phản đối.
- Hiện tại, đại gia tộc chúng ta có hai vị đệ tử tiến nhập bán kết, trong lúc này bất luận ai cũng có khả năng gặp Tần Thiên, cho nên, ta quyết định tất cả đại gia chúng ta tộc xuất ra vài thứ, toàn lực đem hai vị thực lực đệ tử này tăng lên, bảo đảm có thể giết chết Tần Thiên, như vậy chúng ta chẳng còn lo lắng gì nhiều nữa rồi.
Thổ Báo Tư nhìn mọi người nói.
Lập tức mọi người đều nhỏ giọng nghị luận, nhưng vẫn chưa ai dám nói gì.
- Thổ gia chủ, phương pháp của ngài nói nghe cũng hợp lý đó nhưng ta sợ Côn Luân cung bên kia một khi hắn chết đi... , đám người kia chắc hẳn sẽ không bày tỏ thiện chí gì, nguyên do trong đó, chắc hẳn mọi người cũng là biết rõ, cho nên, điểm này ta muốn giải quyết xong cho xong, bằng không mà nói, ta không dám, mạo hiểm như vậy khó mà ổn cho được.
Người mở miệng là một lão già thấp bé, dáng ngồi của hắn trông như không thoãi mái, nhìn chẳng giống một vị gia chủ cho lắm.
- Mộc gia chủ, chuyện này ngài có thể yên tâm, ta nhận được tin tức, lần này người của Tứ đại Thánh Địa đều đến đây quan sát, cho nên, chúng ta chỉ cần không phải trực tiếp ra tay giết chết Tần Thiên, mà là do đệ tử trong gia tộc giết chết, nên đám người Côn Luân Thần cung chẳng dám làm gì đâu... , ngài đừng nên lo lắng.
Thổ Báo Tư nhìn Mộc gia chủ nói, Mộc gia chủ nghe xong gật đầu không nói gì nữa.
- Các vị, còn có ý kiến gì không?
Thổ gia chủ nhìn mọi người hỏi, cả đám đều tỏ vẻ không thành vấn đề.
Tốt lắm, chúng ta liền thương lượng một chút đối phó Tần Thiên như thế nào đây... ...
- Chỉ Nhược, ngươi không cần phải lo lắng, mẹ của nàng sẽ không sao đâu, tỷ tỷ đã ra tay rồi thì cứ yên tâm.
Tần Thiên nhìn Triệu Chỉ Nhược trong ngực an ủi.
Triệu Chỉ Nhược hiểu rõ tâm tình của mình không tốt, mẫu thân bị bắt, sống chết không rõ, còn phải liên lụy đến Tần Thiên, trong long nàng vô cùng ấy náy.
- Tần Thiên, xin lỗi.
Triệu Chỉ Nhược nhìn Tần Thiên nói khẽ.
- Đồ ngốc, hai chúng ta mà còn xin lỗi cái gì...
Tần Thiên nhìn Triệu Chỉ Nhược, thương yêu nói, làm cho nàng ta không khỏi cảm động nước mắt ào ào chảy xuống, ôm chặc lấy Tần Thiên, khóc ồ lên, khóc một hồi lâu mới dừng lại.
- Đợi trận đấu sau kết thúc, ngươi gọi bá phụ tới đây ở cùng, ta cũng muốn bắt đầu phát triển ở Quang Châu, bá phụ đúng là người có thể thu, ta hiện đang cần một nhân tài như vậy, đến lúc đó ta đem sản nghiệp trong tay giao lại cho bá phụ, tuyệt đối có thể Đông Sơn tái khởi.
Tần Thiên vừa nói, một bên vuốt ve Triệu Chỉ Nhược, lau nước mắt đi.
Nghe Tần Thiên nói... , Triệu Chỉ Nhược thiếu chút nữa lại khóc tiếp, bất quá vẫn nhịn được.
- Tần Thiên huynh đối với ta thật sự là quá tốt rồi, ta chỉ còn nước lấy thân báo đáp. -
Triệu Chỉ Nhược nhìn Tần Thiên ngượng ngùng nói, khẽ vươn tay bắt lấy tiểu đệ của hắn bắt đầu lột quần áo hắn ra.
- Tiểu sắc nữ, không phải muốn báo đáp là báo đáp nha.
Tần Thiên nhìn Triệu Chỉ Nhược đắm đuối nói, khẽ vươn tay, xuyên qua lớp quần áo mỏng dính của nàng bắt đầu đùa nghịch.
- Umm... nhẹ tay thôi!