-
- Xem kìa, có phải hắn không, bên kia!
Tần Thiên vừa ra, có một tên lưu manh đã nhận ra, nhanh chóng chỉ vào hắn hô to, cả đám lập tức nhìn sang...
- Đúng, chính là tên vương bát đản kia, dám đánh gãy hết tay chân bọn Tam Tử, lẽ nào lại như vậy, tụi mày mau qua, giết chết nó!
Tên đầu lĩnh cả giận quát, sao đó rút dao găm ra chạy tới hướng Tần Thiên.
Mấy tên lưu manh còn lại cũng lấy ra dao găm, uy hiếp chúng nữ, Triệu Chỉ Nhược và Tây Đảo Hợp có công phu trong người, muốn giải quyết mấy tụi này dễ như trở bàn tay, nhưng nếu Tần Thiên đã đi ra, vậy để cho hắn giải quyết đi.
- Đm mày, tiểu tử, đứng lại đó cho tao!
Hắn chỉ Tần Thiên hô lớn, dẫn theo bảy tám người bao vây Tần Thiên lại, cầm dao găm trong tay, bộ dáng hung thần ác sát.
- Đu... ! Lúc nãy còn chưa giáo huấn tụi mày, giờ lại đến đây tìm đòn à?
Tần Thiên thấy đám người chạy tới, chậm rãi nói. Hoàn toàn không để bọn chúng vào mắt, chuẩn bị nhìn xem tụi ngu này muốn làm gì?
- Hừ! Tiểu tử, còn dám kiêu ngạo, đợi chút nữa cho mày khóc, nói cho mày biết, tay chân anh em của tao hiện giờ đã bị phế, mày ngoan ngoãn xuất ra mười vạn, sau đó để tao đánh gãy tay chân, việc này coi như xong, nếu không tao sẽ cho mày sống không bằng chết!
Đầu lĩnh nhìn Tần Thiên rất kiêu ngạo nói, rất phí phách.
- Thật sao, tao rất sợ đó... , rất sợ đây này, mày nói nhanh lên xem muốn để cho tao sống không bằng chết thế nào?
Tần Thiên giả bộ sợ hãi bật thốt khiến đám Triệu Chỉ Nhược bên cạnh cười ha hả.
Nhưng đám lưu manh hoàn toàn không phát hiện Tần Thiên đang giả sợ, thật cho rằng khí phách của mình đã hù đến Tần Thiên, càng thêm khoa trương quát to.
- Hừ! Nếu mày dám không đáp ứng, tao sẽ gạch một đường lên người mày, sau đó vải lên muối, thế nào, sợ chưa?
Hắn vừa nói vừa cầm gao găm khoa tay múa chân trước mặt Tần Thiên, bộ dạng diễu võ dương oai.
- Đúng vậy a, tao rất sợ a... , thật sự rất sợ, tao sợ con mẹ mày!
Tần Thiên nói xong đột nhiên thay đổi sắc mặt, sau đó một cái tát trực tiếp xuất ra đánh lên mặt đối phương.
"Ba!"
- A... ! Răng của tao!
Tên đầu lĩnh ăn một cái tát của Tần Thiên, răng môi lẫn lộn mà rớt ra vài cái, miệng đầy máu té trên mặt đất, mặt mũi phát tím, có thể thấy Tần Thiên có bao nhiêu lực.
Đám người xung quanh cũng ngây ngơ, chưa kịp hoàn hồn, Tần xuất thủ quá nhanh, ai cũng không thấy rõ, đợi khi phản ứng lại, đã thấy đại ca đang nằm trên đất kêu la thảm thiết.
- Đánh cho tao... Đánh... Đánh chết mẹ nó!
Hắn nằm dưới đất hô to, răng môi lẫn lộn nên nói chuyện có chút không lưu loát.
- Đánh chết hắn!
Đánh lưu manh chung quanh lập tức đánh tới Tần Thiên, Tần Thiên thấy bọn họ nhào đầu về phía mình, đá ra một cước, chuẩn xác vô cùng. Trong nháy mắt, cả đám đều ngã trên đất la hét thảm thiết, ôm bụng lăn qua lăn lại.
Ba tên đang cưỡng ép ba nữ Triệu Chỉ Nhược còn chưa phục hồi tinh thần, hạ thể bị đá trúng, hai mắt trợn trừng ngã xuống đất, miệng sùi bọt mép, bộ dáng cực thảm.
- Mã mẹ tụi mày dám đánh cướp chúng tao, tụi mày ngại mạng mình dài hả?!
Phạm Kiến đã chạy tên cầm đầu, liên tục đá tới, mỗi một cái đều dùng lực, đá đối phương lăn bò trên đất.
- Được rồi, Phạm Kiến, cậu như vậy sẽ đá chết hắn đó, để cho bọn hắn xéo đi, lần sau còn dám tới, thì sẽ không đơn giản như vậy đâu.
Tần Thiên lên tiếng cản Phạm Kiến, mập mập này sức lực rất lớn, đá chút nữa chắc để tên kia chết luôn quá.
- Hừ! Lần này hãy bỏ qua cho mày, cút ngay cho tao!
Phạm Kiến rất khí phách một cước đá văng đối phương, sau đó quát với đám đang nằm trên đất, cả đám nhịn đau đứng lên, kéo theo ba tên đang bất tĩnh cũng lão đại lên, rất nhanh rời đi, Tần Thiên thật sự quá kinh khủng, mới vài phút đã đánh ngã mười mấy người bọn hắn, hiển nhiên có luyện võ, bọn hắn không phải đối thủ.
- Đm, tao sẽ không tha cho tụi mày đâu, tao sẽ trả thù!
Tên đầu lĩnh mắng thầm.
...
- Đi thôi, chúng ta đi vẽ tiếp đi, lên đỉnh núi chứ, phong cảnh trên đó có lẽ rất không tồi.
Tần Thiên đề nghị.
- Không muốn, leo núi rất mệt, trừ phi anh cõng em!
Hàn Thi Vũ chạy đến kéo tay Tần Thiên, có chút làm nũng lên tiếng.
- Cái này, Thiên ca, đỉnh núi cũng không cần đi, chúng ta tùy tiện tìm một chỗ thì tốt rồi, dù sao bài tập cũng không khó mà!
Phạm Kiến cũng không muốn, hắn nặng hơn 170 cân, bước đi thôi đã thấy mệt rồi chứ đừng nói leo núi, cái này không khác gì tra tấn hắn.
- Không có việc gì, rèn luyện rèn luyện thôi, nhất là Phạm Kiến, thân mập mỡ này của cậu càng phải leo núi nhiều, tranh thủ thời gian giảm cân đi!
Tần Thiên nhìn xem Phạm Kiến nói, nói xong liền kéo Hàn Thi Vũ dẫn đầu lên núi, Tây Đảo Hợp và Triệu Chỉ Nhược cũng không có ý kiến, điều này đối với các nàng không có bất kỳ độ khó gì.
- Các người quá khi dễ người a!
Phạm Kiến phiền muộn hô to nhưng cũng đành phải đi theo, bốn người thấy vẻ mặt Phạm Kiến như đưa đám, khó khăn bước từng bước, không khỏi phá lên cười.
Năm người rất nhanh đã đi qua con đường nhỏ lên núi, nửa đường lên trên phong cảnh không tệ, nên mọi người thỉnh thoảng dừng lại một chút, Phạm Kiến thì trốn một bên nghỉ ngơi, thằng này đã mệt muốn chết, toàn thân vung mồ hôi như mưa, ướt hết cả nửa người rồi, nhìn qua giống như đang tắm trong mồ hôi a.
- Tần Thiên, em mệt quá, không đi nổi nữa, anh cõng em đi!
Hàn Thi Vũ đi đến trước mặt Tần Thiên lặng lẽ làm nũng, nang mang một đôi dép lê cao, đi đường núi cực kỳ bất tiện, chân rất đau.
Tần Thiên thấy Hàn Thi Vũ như vậy, gật đầu đã đáp ứng, Hàn Thi Vũ lập tức đại hỉ, lập tức chạy ra sau lưng hắn, áp người lên lưng Tần Thiên, Tần Thiên cũng thuận thế nâng Hàn Thi Vũ trên lưng, tiếp tục tiến lên trước, Tây Đảo Hợp các nàng theo phía sau, Phạm Kiến thì đi một đoạn nghỉ một đoạn, bóng người cũng không còn trông thấy nữa.
- Tần Thiên. , tay anh đang làm gì đó, không được sờ loạn!
Hàn Thi Vũ đỏ mặt, thỏ thẻ bên tai Tần Thiên, hai tay hắn nâng mông nhỏ của nàng, vừa đi vừa lặng lẽ cào cào ở hai bên rồi bắt đầu vô giữa, chỗ kia thế nhưng là cấm địa của Hàn Thi Vũ, bị Tần Thiên làm loạn một làm, nàng lập tức có cảm giác, phía dưới bắt đầu chảy nước.
- Hắc hắc, ai bảo em kêu anh cõng đi.
Tần Thiên cười đắc ý, dù sao Tây Đảo Hợp và Triệu Chỉ Nhược cũng không biết, tự nhiên không buông tha cơ hội tuyệt hảo như thế này.
- Anh... Xấu lắm!
Hàn Thi Vũ thấp giọng nói, lại không muốn đi lên núi, đành phải để cho Tần Thiên tùy ý xằng bậy, không qua vài giấy, cả người Hàn Thi Vũ trực tiếp mềm oặt bám vào lưng Tần Thiên, hô hấp trở nên dồn dập, thân thể cũng run rẩy, bởi vì Tần Thiên làm cho nàng rất sung sướng, phía dưới đã sớm ướt một mảng lớn.
- Thế nào, có sướng hay không?!
Tần Thiên ngừng lại, hỏi Hàn Thi Vũ.
- Sướng lắm... Anh đừng dừng lại!
Hàn Thi Vũ nhanh chóng đáp, sắp đến thời khắc mấu chốt rồi, Tần Thiên đột nhiên ngừng lại, thật muốn mạng của cô mà.