Sống Cùng Biểu Tỷ (Dịch Fulll)

Chương 456 - Chương 461: Tiến Vào Cục Cảnh Sát

 Chương 461: Tiến Vào Cục Cảnh Sát Chương 461: Tiến Vào Cục Cảnh Sát Chương 461: Tiến Vào Cục Cảnh Sát

-

- Chính là hai đứa này, đồng chí cảnh sát, hai người bọn họ là đồng phạm, phải bắt họ lại!

Tên đầu lĩnh chỉ vào Tây Đảo Hợp còn có Triệu Chỉ Nhược hai người nói với tên lồi mắt, ánh mắt gian tà đắm đuối không ngừng quét trên thân hai nữ, giống như sói đói hung tàn.

Tây Đảo Hợp cùng Triệu Chỉ Nhược sớm đã biết tên đầu lĩnh mang theo cảnh sát tới, dù thế vẫn không để trong lòng, dù Triệu Chỉ Nhược tại chỗ giết hai tên tiểu cảnh sát này, cũng không ai dám truy cứu.

- Hai người các cô bị tình nghi dính đến chuyện đánh nhau, hiện tại mời các cô theo chúng ta trở về cục một chuyến. Mặt khác, gọi đồng lõa các cô ra, cùng trở về hiệp trợ điều tra.

Tên lồi mắt lấy súng chỉa vào hai nữ nói, trong nội tâm thầm nghĩ, đợi chút nữa nếu tra ra hai nữ nhân này không có bối cảnh thì trực tiếp đè luôn hai đứa dưới khố, loại sự tình này hắn cũng không làm lần đầu, xong việc thì cho vài ngàn tệ, lại uy hiếp một chút, tuyệt đối không có việc gì.

- Đồng chí cảnh sát, do người này kiếm chuyện với bọn ta trước, cậu nói chúng ta đánh nhau, hai người chúng ta con gái yếu ớt thế này làm sao đánh được ai chứ.

Triệu Chỉ Nhược lập tức đứng lên nói, tên đầu lĩnh và cái tên lồi mắt này rõ ràng cùng một phe, muốn liên hợp lại trả thù bọn người mình, cô chuẩn bị giáo huấn bọn chúng.

Nhưng đúng lúc này Phạm Kiến chạy tới, cu cậu thấy tình hình không đúng, lập tức vọt lên.

- Đúng, to làm đó, do ta đánh hắn, không có liên quan đến các cô ấy, người này muốn đánh ta, nên bị ta giáo huấn một trận, các người muốn bắt thì bắt ta đi.

Phạm Kiến hướng về phía tên lồi mắt nói, với tư cách nam nhân, hắn tự nhiên muốn ngay thời khắc mấu chốt này lấy lòng nữ nhân trong lòng mình.

- Hắn nói láo, tất cả bọn hắn đều tham gia vào!

Tên đầu lĩnh lập tức chỉ vào Phạm Kiến, quát.

- Yên tĩnh! Bất kể là ai, trước cùng tôi hồi cục điều tra rõ ràng rồi nói sau, ai cũng không được đi, bắt hết cho ta!

Tên lồi mắt lạnh lùng nói, ý bảo tên cảnh sát bên cạnh lên bắt ba người.

- Ngươi dám!

Sắc mặt Triệu Chỉ Nhược dần lạnh lẽo, cả giận quát.

- Cô muốn cản trở cảnh sát làm việc!

Tên lồi mắt giơ tay đưa súng nhắm vào Triệu Chỉ Nhược, cực kỳ kiêu ngạo, trực tiếp chụp tội cản trở cảnh sát làm việc.

Đúng lúc này, Tần Thiên cùng Hàn Thi Vũ đã chạy tới thấy cảnh này, Tần Thiên lập tức lao đến.

- Dừng tay!

Tần Thiên quát, chạy nhanh đến che trước người Triệu Chỉ Nhược, chặn trước họng súng, hai mắt bắn ra một đạo hàn quang sắc bén, nhìn chằm chằm vào tên lồi mắt.

Tên lồi mắt không biết vì cái gì, khi thấy ánh mắt Tần Thiên, trong nội tâm không khỏi lộp bộp một cái, có chút run sợ, sắc mặt hơi đổi, nhưng rất nhanh khôi phục nguyên dạng.

- Chính là nó, đồng chí cảnh sát, thằng này là chủ mưu, chính hắn đánh ta đấy, còn muốn cướp, uy hiếp ta nữa!

Tên đầu lĩnh lập tức chỉ vào Tần Thiên nói, ánh mắt kia hận không thể ăn tươi nuốt sống Tần Thiên.

- Hừ! Thằng chó này, thả cho mày một mạng mà còn dám tới, cắn ngược lại tao, mày ăn phân chó để lớn lên hả.

Tần Thiên cũng không thèm nhìn tên lồi mắt, lạnh lùng nói với tên đầu lĩnh. Tên đầu lĩnh thấy bộ dạng hung ác kia của Tần Thiên, không tự giác lui về phía sau hai bước, lộ ra vẻ sợ hãi.

- Đồng chí cảnh sát, tôi muốn cáo trạng, hắn nửa đường cướp bóc không thành ý nên tìm tôi trả thù, kết quả bị chúng tôi đả thương, hiện tại quay lại cắn ngược chúng tôi một cái, tôi cảm thấy muốn bắt thì bắt hắn mới đúng, không phải chúng tôi.

Tần Thiên quay đầu lại nói với tên lồi mắt.

- Hừ! Sự thật đến cùng như thế nào, theo chúng tôi vào trong cục một chuyến, để chúng tôi điều tra rõ ràng rồi nói sau, toàn bộ đứng lên, mang về!

Tên lồi mắt căn bản không nghe lời Tần Thiên nói, vẫn gọi tên bên cạnh còng tay người.

- Chúng tôi nói thật, cmn, ông có phải cảnh sát không thế?!

Phạm Kiến cả giận quát.

- Tôi có phải cảnh sát hay không không cần cậu nói, lên xe, nếu không tôi sẽ nổ súng!

Tên lồi mắt nói.

- Theo bọn họ trở về!

Tần Thiên thản nhiên nói, không định ra tay, trở về cục cảnh sát lại để cho đám này đẹp mắt, hắn rất không quen nhìn loại chó chết khi dễ dân chúng này.

Triệu Chỉ Nhược thấy Tần Thiên không động thủ, nên cũng nhịn xuống, vì vậy toàn bộ năm người bị bắt, chuẩn bị trở về cục cảnh sát.

- Đợi một chút, đồng chí cảnh sát, các người làm cái gì vậy? Vì sao bắt học sinh của tôi!

Đúng lúc này, lão sư mỹ thuật tạo hình vừa lên đến đỉnh núi, thấy năm người bị bắt, lập tức quát to lên bước nhanh tới.

- Học sinh của ông liên quan đến một việc ẩu đả, khiến vị tiên sinh này bị thương, chúng tôi muốn dẫn bọn họ trở về điều tra một chút.

Tên lồi mắt bình tĩnh trả lời, chỉ tên đầu lĩnh đang băng đầu máu bên cạnh.

- Làm sao có thể, học sinh của tôi sao làm ra loại sự tình này, ồ, mấy người này không phải mấy tên cướp vừa nãy sao. Đồng chí cảnh sát, bọn chúng là ăn cướp, giữa đường chính bọn chúng chặn cướp chúng tôi đấy, chúng tôi cũng không có đánh hắn.

Lão sư vội vàng giải thích.

- Những chuyện này đợi đến cục cảnh sát nói sau, xin đừng ảnh hưởng đến chúng ta đang làm công vụ, đóng cửa, lái xe đi!

Tên lồi mắt phân phó, lập tức lái xe rời đi, lưu lại mỹ thuật tạo hình lão sư đang sốt ruột.

...

Một đám người rất nhanh được mang vào phân cục thành Đông.

- Xuống xe, đi theo tôi!

Tên lồi mắt nhìn mọi người quát, dẫn tất cả đi vào bên trong.

- Chào Cục trưởng!

Một nam nhân chừng ba mươi tuổi đi tới, tên lồi mắt vội vàng vấn an, nam nhân nhẹ gật đầu rồi đi tiếp, nhưng chưa được hai bước đã ngừng lại, quay đầu lại nhìn phía Tần Thiên.

Tần Thiên cảm giác có người đang nhìn mình, không khỏi quay đầu nhìn lại, thấy tên cục trưởng kia đang nhìn mình, có chút nghi hoặc.

- Thật tốt quá!

Giờ phút này, tên cục trưởng thấy Tần Thiên, khuôn mặt lộ ra vẻ vui mừng, không biết vì sao.

- Lưu Mãnh, cậu tới đây!

Cục trưởng gọi tên lồi mắt lại, Lưu Mãnh nghe cục trưởng gọi, lập tức phân phó một cảnh sát khác trước giam đám người Tần Thiên lại, sau đó đi qua.

- Cục trưởng, ngài có gì phân phó!

Lưu Mãnh cười hì hì hỏi.

- Giam tên kia lại một mình cho ta, ai cũng không được động đến hắn, có biết không?!

Cục trưởng chỉ vào Tần Thiên rồi nói với Lưu Mãnh.

Lưu Mãnh nhìn cục trưởng, có chút nghi hoặc, nhưng nếu như cục trưởng đã phân phó, hắn cũng không dám nói gì, lập tức gật đầu đáp ứng.

- Tốt, cậu đi đi!

Cục trưởng lập tức vẫy tay để Lưu Mãnh rời đi, con hắn nhanh chóng lấy điện thoại ra bấm gọi một số máy.

- Này, Trưởng lão, ta tìm được Tần Thiên rồi, hiện tại đang bên trong cục cảnh sát của ta, làm sao bây giờ, muốn giết hắn không?

Tên cục trưởng kích động nói, thân phận thật sự của hắn là một đệ tử chi nhánh của Triệu gia, được xếp đến làm Cục Trưởng một phân cục của Giang Nam thị, chuẩn bị từng bước một khống chế toàn bộ lực lượng vũ trang của Giang Nam. Sau đó, chậm rãi phát triển Giang Nam trở thành Triệu gia bọn họ.

Sau khi giải thi đấu Dị năng giả kết thúc, Tần Thiên bởi vì đắc tội tất cả đại gia tộc. Cho nên, cho nên bọn họ đã đưa ảnh chụp của Tần Thiên phát cho mình đệ tử của mình, một khi nhìn thấy Tần Thiên, lập tức báo cáo.

- Rất tốt, cậu trước lưu lại hắn, ta lập tức phái người qua.

Đầu dây bên kia phân phó, lập tức cúp máy.

Bình Luận (0)
Comment