-
- Tỷ, tối nay chắc em không về, chị nói với mấy người Thi Vũ một tiếng để các nàng không cần lo lắng, em không sao...
Tần Thiên nói với Tiêu Du qua điện thoại.
- Tốt, chị sẽ nói, em cẩn thận một chút, có việc lập tức gọi cho chị.
Tiêu Du nói xong cúp điện thoại.
- Xấu Tử cùng Phong Tử đâu.
Tần Thiên nhìn Phì Bưu hỏi.
- A, bọn hắn đi ra ngoài bố trí chút việc, rất nhanh sẽ về.
Phì Bưu đáp.
- Ừ, tốt lắm, làm cho tao chút gì ăn đi, chết đói rồi.
Tần Thiên nói, Phì Bưu nhẹ gật đầu, lập tức đi ra, qua không lâu lắm, hai mỹ nữ đã mang thức ăn vào phòng.
Từ giữa trưa Tần Thiên đã không ăn gì, cho nên lúc này hắn ăn như voi như hổ, ăn hết một hồi, Phong Tử cùng Sấu Tử còn có Phì Bưu bước vào.
- Thiên ca!
Ba người cùng hô.
- Ừ, thế nào, bố trí xong chưa?
Tần Thiên nhìn ba người, hỏi.
- Chuẩn bị xong rồi, chỉ chờ anh lên tiếng.
Phong Tử nói.
- Tốt, các cậu ăn cơm chưa, không có thì ngồi xuống ăn chung đi.
Tần Thiên nhìn ba người nói, cả đám cũng chưa uống gì, nghe Tần Thiên thế, lập tức ngồi xuống, Phong Tử lại gọi phục vụ mang thêm vài món thức ăn, bốn người bắt đầu ăn.
Sau khi ăn xong thì tản ra làm phần việc của mình, Tần Thiên cùng Phong Tử lưu tại, chờ đến giờ.
- Mẹ nó, rốt cục cũng sắp tiêu diệt đám khốn kiếp kia rồi, chúng đều kiêu ngạo trước mặt lão tử, thật tức chết mà.
Phong Tử giơ quả đấm oán hận nói, trong nội tâm hắn vô cùng kích động, tối nay Lang bang sẽ bị hắn bình định, không kích động sao được.
- Bình tĩnh một chút, không nên kích động.
Tần Thiên vỗ vỗ bả vai Phong Tử.
- Hắc hắc
Phong Tử cười cười.
...
10 giờ.
Cửa lớn Thiên Minh, hai mươi chiếc MiniBus tập trung, đại lượng tiểu đệ Thiên Minh cầm vũ khí lên xe, rất nhanh chạy tới hướng tổng bộ Lang bang. ...
Tổng bộ Lang bang.
- Lão đại, chúng ta làm sao bây giờ? Người nọ bị bắt, em sợ Thiên bang sẽ thừa cơ tập kích.
Lão nhị Huyết Lang bang nhìn Huyết Lang nói, lần này chơi lớn càn quét tất cả đại gia tộc, bắt đi toàn bộ đệ tử của bọn hắn, trong đó còn có gia tộc phía sau màn ủng hộ Huyết Lang bang.
- Hừ! Đột kích thì như thế nào, trước kia không có người nọ chúng ta vẫn sống tốt, sợ cái gì, mày chấn chỉnh tinh thần lại cho tao, không nên bị Thiên bang quấy rối, mà trong khoảng thời gian này không nên đi trêu chọc người Thiên bang, tạm thời thu liễm một chút, nhớ lời tao đó.
Huyết Lang nhìn lão nhị, phân phó.
- Vâng, em đây sẽ phân phó xuống dưới!
Lão nhị Huyết Lang bang lập tức rời đi.
- Mẹ nó, đến cùng xảy ra chuyện gì a...
Huyết Lang nhíu chặt mày. Chiều hôm nay, người sau màn của hắn đột nhiên bị bắt. Sau đó, ai cũng không liên lạc được, ngoài miệng tuy rằng nói không có việc gì, không lo lắng, nhưng trong nội tâm cũng gấp muốn chết, nếu không cũng sẽ không phân phó lão nhị thu liễm một chút.
Thực lực Thiên bang càng lúc càng lớn, hoàn toàn có thể liều một hồi với Lang bang của hắn. Hơn nữa, rất có thể huyết tẩy Lang bang.
Lúc trước có người phía sau ủng hộ, Lang bang còn không sợ, nhưng hiện tại người kia không có ở đây, Huyết Lang bắt đầu luống cuống, không biết nên làm thế nào mới tốt.
- Đại ca, đại ca, không xong, chúng ta bị Thiên bang tập kích!
Đúng lúc này, một tiểu đệ vội vàng xông vào... Hắn thở không ra hơi, hô to.
- Chuyện gì xảy ra, như thế nào lại nhanh như vậy, nhanh nói rõ ràng!
Huyết Lang vừa nghe bên mình bị tập kích, trong nội tâm phát lạnh, sốt ruột hỏi.
- Hai mươi bốn địa bàn trong tay chúng ta đồng thời lọt vào tập kích, sòng bạc bí ẩn dưới mặt đất do Bát gia cai quản cũng bị nhắm đến, còn có hàng hóa chúng ta gửi trong nhà kho cũng bị tập kích, hiện tại tình hình còn đang khuếch đại, hơn phân nửa sản nghiệp chúng ta cũng đã rơi vào trong tay Thiên bang.
Tiểu đệ nói.
- Cái gì!
Huyết Lang nghe xong, lập tức giận dữ, đã một cước vào người tiểu đệ này, rất nhanh vọt ra ngoài.
Giờ phút này.
Tần Thiên cùng Phong Tử mang theo 300 tiểu đệ, bắt đầu quét ngang Huyết Lang bang, đi thẳng đến tổng bộ bọn chúng. Trên đường cái, mọi người sợ tới mức nhao nhao tránh né, không dám bước ra ngoài.
Tiểu đệ Thiên bang được Tần Thiên phân phó không được ra tay đối với người bình thường, đối với người Huyết Lang bang thì có thể ra tay thoải mái. Cho nên, đám người đi qua chỗ nào, chỗ ấy lại phát sinh một hồi máu tanh.
Tần Thiên cùng Phong Tử không cần làm gì, người của Huyết Lang không hề phòng bị, hành động có thể nói thuận lợi, không đến 20 phút, hơn phân nửa con phố đều bị hai người quét dọn qua một lần.
- Con mẹ nó, người Huyết Lang cũng quá nát đi, đánh chưa đã tay đã xong, hại ta còn chuẩn bị lâu như vậy, thật sự xem trọng hắn rồi.
Phong Tử vừa đi vừa nói với Tần Thiên, Tần Thiên nhẹ gật đầu, lại để cho tiểu đệ vòng quanh bốn phía điều tra xem có người chống cự hay không, nhưng cả con đường đều không có bất kỳ dị ai dám ra chống đối cả, xem ra người phía sau của Huyết Lang bang đã bị Sở Văn Long bắt lại, nhờ có như thế mà mình mới bớt được nhiều việc.
- Tổng bộ Huyết Lang ở đâu?!
Tần Thiên hỏi Phong Tử.
- Thiên Thượng Nhân Gian.
Phong Tử đáp. Giờ phút này, nơi ấy đã tuôn ra đại lượng tiểu đệ. Cùng lúc đó, chu vi xung quanh cũng xông ra một đám, những người này nhìn chằm chằm vào bọn người Tần Thiên.
Bên phía Thiên Thượng Nhân Gian, Huyết Lang cầm dao bầu đi ra, sau lưng hắn xuất hiện hai trăm tiểu đệ, nhân số cùng bên Tần Thiên không sai biệt lắm.
Huyết Lang liếc mắt một cái đã thấy Tần Thiên đứng trước, rồi nhìn một chút tràng cảnh xung quanh, bị phá không còn hình dáng, lửa giận trong nội tâm xông lên, dẫn theo đám tiểu đệ xông tới.
Tần Thiên nhìn đám Huyết Lang bang đi tới phất tay, cũng mang theo tiểu đệ đi tới, vẻ mặt bình tĩnh. Cùng lúc đó, phía sau Huyết Lang bỗng xuất hiện thân ảnh của Phì Bưu và Sấu Tử cùng bốn năm trăm anh em đi ra từ hai con đường bên cạnh, đám người đều dính đầy máu, hai người bọn họ đã hoàn thành nhiệm vụ nên tụ hợp về bên này.
- Đại ca, phía sau còn có người của bọn hắn, là Phì Bưu cùng Sấu Tử!
Một tiểu đệ nói với Huyết Lang, Huyết Lang quay đầu lại nhìn, hắn phát hiện có chừng bốn năm trăm người, chen chật kín cả con đường hoàn toàn chặn đường lui của hắn. Hiển nhiên, Tần Thiên có ý định liều mạng.
- Huyết Lang đúng không, ngươi tự đầu hàng, hay để ta đánh tới mức ngươi đầu hàng?
Tần Thiên nhìn Huyết Lang, khẽ mĩm cười nói.
- Hừ! Tần Thiên, mày không nên quá kiêu ngạo, mày cho rằng tao sẽ sợ, người của tao rất nhanh sẽ tới, tụi mày hiện tại lập tức rút lui, chúng ta có thể bình an sinh sống. Nếu không, ai cũng không có kết quả tốt, không sợ nói cho mày biết, Hắc Nhị thành đông chính là huynh đệ của tao, nếu như đêm nay mày tấn công tao, vậy từ nay về sau, mày cũng đừng sống yên ổn, hiện tại hắn đang dẫn người chạy tới, tụi mày thức thời lời thì rút lui còn kịp.
Huyết Lang nhìn Tần Thiên, lạnh lùng nói.
- Mày đang sợ?!
Tần Thiên chậm rãi nói, trên mặt hắn không hiện vẻ bối rối gì.
- Hừ! Chê cười, tao làm sao sợ tiểu tử miệng còn hôi sữa như mày, tao chỉ muốn khuyên bảo mày một chút, không nên tìm cái chết!
Huyết Lang cười lạnh nói, kỳ thật trong lòng hắn đã sợ gần chết, lời hắn vừa rồi mặc dù là thật, nhưng người ta cũng phải đuổi qua đây mới cứu mình được.
- Thật sao, tao đây muốn chết đó, nhìn xem mày có thể làm gì?!
Tần Thiên cười lạnh một tiếng, cả người biến mất tại chỗ.
- CHÍU... U... U!!
Sau một khắc, tiếng dao đâm vào thịt vang lên, đầu Huyết Lang cùng thân thể chia lìa, hắn trở thành một cỗ tử thi, một đời truyền kỳ như vậy chết đi.
- Tụi có báo thù cho lão đại mình không?!
Tần Thiên vừa lau máu trên cây đao, vừa hỏi tên tiểu đệ bên cạnh Huyết Lang.