Sống Cùng Biểu Tỷ (Dịch Fulll)

Chương 467 - Chương 472: Cùng Cô Em Vợ Chơi Trò Chơi

 Chương 472: Cùng Cô Em Vợ Chơi Trò Chơi Chương 472: Cùng Cô Em Vợ Chơi Trò Chơi Chương 472: Cùng Cô Em Vợ Chơi Trò Chơi

-

- Đúng rồi, Phong Tử, chúng ta có bao nhiêu sản nghiệp lộ ngoài ánh sáng?

Tần Thiên nhìn Phong Tử hỏi, hắn muốn để cho Triệu Chỉ Nhược cùng với cha nàng, Triệu Vô Cực đến trấn thủ, dù sao mình đã đáp ứng chuyện này. Hơn nữa, hiện tại cạnh mình thiếu khuyết nhân tài, đồng thời còn phải tẩy trắng sản nghiệp không thể cứ để mãi như vậy, nếu không sẽ không kiếm được nhiều tiền, lên không được mặt bàn.

- Bình thường, sản nghiệp chúng ta không có nhiều, bất quá chúng ta có tài chính, có thể khai phát sản nghiệp rất nhanh. Hơn nữa hiện tại, trong tay chúng ta có một mảnh đất rất lớn, đoạt từ tay Huyết Lang bang, tao nghĩ có thể khai phát làm bất động sản, hiện tại cái ngành này đang rất hấp dẫn nhưng tao lại không có tí kinh nghiệm nào cả, việc này khá phiền toái cho nên tạm thời không dám động.

Phong Tử đáp.

- Có bất động sản? Cái này hay, để tao giới thiệu cho một người, hắn là một tay lão luyện trong ngành bất động sản, có hắn giúp đỡ tiếp nhận chuyện này tuyệt đối không vấn đề, tao lại để cho hắn dẫn dắt mày một chút, mày cố gắng mà học tập kinh nghiệm, chúng ta không thể luôn dùng hắc ám ăn hắc ám được, phải tẩy trắng sản nghiệp để đưa ra ánh sáng, nếu không sẽ không có kết cục tốt.

Tần Thiên nói, hắn luôn nghĩ rằng hắc đạo dù lợi hại cũng không thể thành công, chỉ cần trong tay có tiền, có quyền, đó mới là vương đạo, mới có thể tồn tại vĩnh viễn, và từ hắc tẩy thành bạch mới là phương pháp vương đạo duy nhất.

Hiện tại chính mình ở hắc đạo đã thực lực có nhất định, nhưng tại quan trường cùng thương trường thì lại không có gì, hiện tại mượn uy thế Tần gia, người khác không dám nói cái gì, không phải do Tần gia tại thương trường và quan trường có chổ đứng, có địa vị.

Thay lời khác mà nói, mình chính là Thổ Phỉ, còn người trong quan trường là quân chính quy, mình đánh người trong quan trường thì phạm pháp, người ta đánh mình là phụng thiên thừa vận, thậm chí đánh chết mình cũng sẽ trở thành cử động chính nghĩa.

Do có suy nghĩ như thế nên hắn mới muốn chính mình phải có thế lực tại hắc bạch hai đạo, vì thế mà có ý định để cha Triệu Chỉ Nhược quản lí sản nghiệp, ông ta là dân lão luyện trên thương trường, kinh nghiệm phong phú, nhân mạch quan hệ cũng lợi hại, tinh thông lõi đời, để cho ông ấy đến mở bạch đạo là một phương pháp tốt vô cùng.

- Tốt, tao cũng nghĩ như thế, tuy gia thế tao là thương nhân nhưng tao một điểm buôn bán cũng không biết, nếu như có thể đi theo người có kinh nghiệm học tập một thời gian thì có thể quản lí tốt những sản nghiệp này.

Phong Tử cao hứng nói, còn nguyên nhân khác khiến hắn cao hứng.

Đó chính là gia đình hắn, người con riêng như hắn không ai để mắt, hắn rất muốn làm ra một đại sự kiện để tất cả mọi người nhìn xem, để tất cả mọi người biết được ai mới là kẻ bất lực.

- Tốt lắm, để tao đi an bài.

Tần Thiên nói.

Sau đó bốn người lại hàn huyên một hồi rồi mới tản đi.

...

Rời Thiên Minh, Tần Thiên trở về nhà, hai nữ đều tu luyện trong phòng, Tần Thiên đi qua gọi Triệu Chỉ Nhược tỉnh lại, hắn nói kế hoạch của mình với nàng một chút, để nàng lựa chọn thời gian thích hợp nào đó nói cha nàng về chuyện buôn bán.

Triệu Chỉ Nhược nghe Tần Thiên nói lập tức đại hỉ, sản nghiệp gia tộc của cô bị đả kích còn thừa không bao nhiêu, cha cô đã bắt đầu bán sạch sản nghiệp rồi, ông ấy tính chuẩn bị một số vốn để bắt đầu lần nữa, nhưng việc này khó khăn trùng trùng điệp điệp, Triệu gia liên tục đả kích không ngừng, gia đình cô căn bản không có biện pháp Đông Sơn tái khởi, hiện tại được Tần Thiên bên này lên tiếng thì không khác nào có cơ hội.

- Tốt, em hiện tại nói cho ba em, tối nay ba sẽ xuất hiện, mọi người đang ở tại thành phố Quang Châu, chưa có rời đi.

Triệu Chỉ Nhược nhìn Tần Thiên nói, sau đó nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi.

- Anh rễ, Anh rễ!

Đúng lúc này thanh âm Triệu Chỉ Vân vang lên, sau vài cái hô hấp đã tiến vào phòng.

- Anh rễ, em chán quá, anh đi chơi với em đi, được không?

Triệu Chỉ Vân chạy tới kéo tay Tần Thiên làm nũng, hoàn toàn không thấy Triệu Chỉ Nhược bên cạnh.

Tần Thiên thấy Triệu Chỉ Vân lập tức đau đầu, nha đầu này một chút cũng không yên ổn.

- Chơi gì mà chơi, anh thấy không nên, Chỉ Vân, em rảnh thì nên đọc nhiều sách, ít đi chơi lại, như vậy mới tốt cho em, đi đi, học tập cho tốt, anh rất coi trọng em.

Vẻ mặt Tần Thiên nghiêm túc nhìn Triệu Chỉ Vân, nói.

- Em... Anh rễ là đại lừa gạt, anh đã từng nói sẽ giúp em thoát khỏi bóng mờ mà, nguyên lai là gạt em, em thương tâm quá.

Triệu Chỉ Vân thấy thế lập tức làm ra bộ dáng đáng thương, nhìn qua trông vô cùng thương tâm, thậm chí nước mắt muốn trào ra ngoài.

- Tốt tốt, em muốn đi đâu chơi, anh dẫn em đi, đừng như vậy, anh chịu không nỗi.

Tần Thiên phiền muộn nói.

- Hì hì, chúng ta đi chơi trò chơi, đi thôi... đi thôi...

Triệu Chỉ Vân lôi kéo Tần Thiên đi ra ngoài.

- Chỉ Nhược, bọn anh đi ra ngoài một chuyến, rất nhanh sẽ trở lại.

Tần Thiên nói một tiếng với Triệu Chỉ Nhược, rồi cùng Triệu Chỉ Vân ra khỏi phòng.

- Đi nơi nào chơi?!

Tần Thiên hỏi.

- Em cũng không biết a... , Anh rễ, anh dẫn em đi dạo đi.

Triệu Chỉ Vân ôm tay Tần Thiên cười híp mắt nói, thỉnh thoảng lung lay tay hắn, hai khối thịt mềm trước ngực cọ cọ trên cánh tay, khiến Tần Thiên rất không được tự nhiên, hắn muốn rút tay ra, nhưng Triệu Chỉ Vân gắt gao ôm chặt không buông, làm toàn thân hắn cứng ngắc, thật không biết Triệu Chỉ Vân đang nghĩ gì.

- Cái kia, Chỉ Vân, em có thể buông tay ra không... , anh anh rễ của em, em làm vậy nếu để người thấy thì không tốt, bọn họ cho rằng chúng ta có quan hệ gì đấy.

Tần Thiên nhìn Triệu Chỉ Vân, nghiêm túc nói.

- Sợ cái gì, nghĩ thì cứ nghĩ đi, em không ngại. Hơn nữa, anh chiếm tiện nghi của em còn ít sao? Chúng ta vốn đã làm chuyện đó, anh còn muốn trốn tránh?

Triệu Chỉ Vân rất bưu hãn nói, không cảm thấy xấu hổ chút nào.

Tần Thiên nghe xong thiếu chút nữa hôn mê, tiểu nha đầu này cái gì cũng dám nói.

- Khục khục! Em không ngại, nhưng anh ngại, nếu như bị chị em thấy chúng ta như thế, chị em nhất định sẽ hiểu lầm, chúng ta vẫn nên cách xa nhau một chút.

Tần Thiên nhìn Triệu Chỉ Vân, giải thích.

- Hừ! Anh rễ, anh ghét bỏ em phải không? Tốt, không ôm thì không ôm, em không thèm.

Triệu Chỉ Vân miệng nhếch, buông cánh tay Tần Thiên ra, quay người đưa lưng về phía hắn, bộ dáng vô cùng tức giận.

Tần Thiên vừa nhìn, trán hiện mây đen, nha đầu này ra bài không theo lẽ thường, quá điêu ngoa rồi.

- Không có, anh nào có ghét bỏ em, anh sợ người ta nói xấu, em là một đại cô nương chưa lập gia đình, còn là em vợ của anh, nếu truyền ra ngoài thì thật không tốt, em nghĩ đúng không?

Tần Thiên đi qua trước mặt cô nàng, giải thích.

- Hừ! em mặc kệ, anh không cho em ôm chính là ghét bỏ em.

Triệu Chỉ Vân quệt mồm, ương ngạnh nói.

- Em... Được rồi, tùy em, nhưng anh cho em biết, em có thể ôm, nhưng không thể loạn động tay anh.

Tần Thiên cảnh cáo.

- Hì hì, em biết, anh rễ, chúng ta đi thôi.

Triệu Chỉ Vân lập tức tươi cười, cô rất cao hứng ôm cánh tay Tần Thiên.

Tần Thiên nhìn thấy thế, lại thở dài một hơi, thật sự không cách nào với tiểu nha đầu này, Tần Thiên xem ra có thể nàng thích mình rồi, cái này cũng không dễ xử lý a, nếu như bị Triệu Chỉ Nhược biết, khẳng định sẽ không hay...

Bình Luận (0)
Comment