-
Lão bản chậm rì rì đếm tiền xu, hắn tận lực trì hoãn thời gian, Tần Thiên biết rõ hắn đang suy nghĩ gì, nhưng cũng không có nói toạc ra chỉ tùy ý hắn câu giờ...
Triệu Chỉ Vân lại rất bất mãn, nàng không rõ tâm tư lão bản, lập tức khó chịu nói:
- Ông rốt cuộc có muốn trả tiền không... , làm gì mà chậm như vậy, tính ăn quỵt hả.
Lão đương nhiên muốn quỵt rồi, nhưng hắn sẽ nói sao.
- Rất nhanh, rất nhanh sẽ đếm xong.
Lão bản thản nhiên nói, trong nội tâm tính toán thời gian, đoán chừng người mình gọi có lẽ đã đến.
Đang nghĩ ngợi, đúng lúc này, một đám người bên ngoài bước vào, nguyên một đám đều là thống nhất T-shirt màu đen, cầm đầu chính là nam tử sắc mặt trắng bệch, hai mươi tuổi, thân thể cường tráng, mặt không biểu tình, nhìn qua giống như người chết.
Đám người kia vừa đến, người bên trong nhao nhao né qua một bên, có người trong miệng còn gọi:
- Mau nhìn, người Thiên bang đến, đi nhanh đi, miễn cho gây chuyện.
- Đúng vậy, đi nhanh thôi.
Có người hô, đám người lập tức giải tán hầu như không còn, cũng có vài người to gan núp ở chỗ rất xa nhìn lại, nhưng bọn hắn cũng không dám tới gần.
Trên mặt lão bản lộ ra nụ cười đắc ý, không đếm tiền xu nữa, mà ném lên mặt đất, làm ra bộ dáng dương dương tự đắc.
- Ông làm gì thế?!
Triệu Chỉ Vân thấy lão bản đột nhiên hành động như vậy, thậm chí trên mặt hắn còn lộ vẻ rất đắc ý, không khỏi có chút nghi hoặc, trên mặt nàng lộ ra thần sắc không thoải mái.
Mà giờ phút này Tần Thiên đang nhìn cửa ra vào, hắn thấy có hơn hai mươi người đi tới, chợt hắn giật mình, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, đám người này rõ ràng thủ hạ của mình, mà giờ lại tới để giúp đỡ lão bản chống lại mình, khóe miệng không khỏi xẹt qua mỉm cười.
- Hừ! Các người nhiễu loạn quy tắc sảnh trò chơi, sử dụng phương pháp lừa dối cướp tiền còn muốn tôi đổi tiền cho các người, nằm mơ cũng không có đâu!
Lão bản lạnh lùng cười cười, nhìn hai người, thần sắc kiêu ngạo trên mặt càng đậm... Từ lúc bắt đầu, hắn đã không có chút nào sợ hãi hai người rồi, hắn không để hai người vào mắt.
- Ai nháo sự ở chỗ này!
Đúng lúc này, đám Hắc y nhân kia cuối cùng đã đi tới, nhìn lão bản hỏi.
- Chính là bọn họ, Ngốc Thứu ca, hai người bọn họ ăn gian lừa gạt tiền của tôi.
Lão bản lập tức chỉ vào hai người Tần Thiên, nói với nam nhân mặt Cương thi kia.
Ngốc Thứu nghe xong đã biết, chó má ăn gian gì, rõ ràng máy móc của ông hỏng, người khác thắng tiến nên khiến ông khó chịu muốn cầm về tiền thua về nên làm khó người ta, kết quả gặp được khúc xương cứng, người của mình đánh không lại bèn cho người gọi tôi tới.
Nếu như đã tới, Ngốc Thứu cũng phải giúp lão bản, dù sao nơi này là địa phương hắn quản, hắn còn thu phí bảo hộ đấy.
- Hai người các ngươi... A... Thiên... Thiên ca... Thiên ca, như thế nào là anh... sao anh lại ở chỗ này?
Ngốc Thứu quay người, vừa muốn dạy dỗ hai người Tần Thiên một chút, nhưng thời điểm hắn vừa thấy Tần Thiên đang lạnh lùng nhìn mình, cả người lập tức ngây ngẩn, hắn còn hung hăng nháy mắt vài cái để xác nhận mình không nhìn lầm, lão đại của mình như thần long thấy đầu không thấy đuôi, mà lần này lại được người nhờ giáo huấn lão đại, nếu hắn dám làm vậy, chỉ sợ chết như thế nào cũng không biết a.
- Thiên ca!
- Thiên ca!
Giờ phút này, mấy tiểu đệ khác nhao nhao hướng về phía Tần Thiên kính cẩn hô, bọn người kia đều là tiểu đệ Tần Thiên tự mình dạy dổ, tự nhiên biết hình dạng Tần Thiên thế nào, hơn nữa Phong Tử còn thường xuyên nhắc bọn họ nhớ kỹ hình dạng Tần Thiên, miễn cho về sau thấy mà không biết đi chọc Tần Thiên như vậy sẽ không tốt, không nghĩ tới hôm nay cả đám thật được người khác nhờ đi tìm Tần Thiên gây phiền toái.
Triệu Chỉ Vân vừa định khiển trách mấy tên gia hỏa này, thậm chí còn chuẩn bị ra tay giáo huấn một chút để cho lão bản biết rõ mình lợi hại, không nghĩ tới tình huống đột nhiên biến thành thế này, khiến nàng rất giật mình.
Càng giật mình không ai qua được lão bản, đám gia hỏa này bình thường ngưu bức vô cùng lúc này lại tất cung tất kính với một người trẻ tuổi, đây là tình huống gì, lão bản không biết chuyện gì xảy ra, nhưng hắn cũng cảm giác được có chút không ổn.
- Các người nhận ra ta à?
Tần Thiên ngoài ý muốn nhìn đám người, không nghĩ tới cả biết được mình, hắn còn tưởng phải tìm Phong Tử tới để cho bọn họ nhận thức mình một chút, hiện tại cũng bớt đi ít việc.
- Đương nhiên, Thiên ca, Thiên bang chúng ta có hơn ngàn người, có ai không biết anh a...
Ngốc Thứu cung kính nói, tận lực muốn nở nụ cười thật tươi, nhưng mặt Cương thi kia như thế nào cũng không cười được, người không biết còn tưởng rằng hắn muốn hù dọa tiểu hài tử đấy.
- Thật sao, vậy các cậu tới đây làm gì, chuẩn bị đánh tôi hả?
Tần Thiên hứng thú hỏi.
- Không dám, không dám, hiểu lầm, đều là hiểu lầm, chúng em không biết Thiên ca ở đây, chẳng qua nơi này là địa bàn của Thiên bang chúng ta quản hạt, em nghe nói có người quấy rối nên cố ý qua xem, không nghĩ Thiên ca và chị dâu ở đây.
Ngốc Thứu cũng không biết Triệu Chỉ Vân có thân phận gì, nhưng thấy hai người thân mật như vậy, nên dứt khoát gọi chị dâu.
Triệu Chỉ Vân nghe xong, sắc mặt lập tức đỏ lên ngượng ngùng, nhưng không phản bác.
Tần Thiên cũng không giải thích, ngươi còn bảo cô gái này là em vợ mình, khẳng định càng thêm hiểu lầm, ngươi và em vợ thông đồng đến chơi trò, cử chỉ còn thân mật như vậy, hiển nhiên có chuyện.
- Thật sao, anh vừa chơi thắng ít tiền, lão bản nói muốn mang bọn anh vào trong điều tra một chút, cậu thấy thế nào?
Tần Thiên nhìn Ngốc Thứu, hỏi.
- Em hiểu, em sẽ lập tức xử lý, cam đoan anh hài lòng!
Ngốc Thứu nịnh nọt nói với Tần Thiên.
Nói xong, hắn xoay người nhìn qua lão bản, giờ phút này lão bản có ngốc cũng nhìn ra quan hệ giữa Tần Thiên và Ngốc Thứu không tầm thường, mình muốn xui xẻo rồi.
- Hiểu lầm, đều là hiểu lầm, Ngốc Thứu ca, đều là hiểu lầm, tôi lập tức bồi tội hai vị, đều do tôi sai, tôi nhìn lầm, tôi đây mắt chó không nhìn rồi, chỉ là hiểu lầm, tôi lập tức xin lỗi, làm ra bồi thường, chỉ cầu hai vị không tức giận, muốn cái gì cũng có thể!
Con ngươi lão bản đảo một vòng, lộ ra khuôn mặt tươi cười, muốn hóa giải chuyện này.
- Lôi ra ngoài
Ngốc Thứu không nể tình, trực tiếp vung tay, phân phó tiểu đệ kéo lão bản ra ngoài, lão bản bị dọa mặt trắng bạch.
- Hiểu lầm... hiểu lầm a... , Ngốc Thứu ca, là hiểu lầm thôi...
Lão bản vội giãy giụa, nhưng không ai để ý tới hắn, trực tiếp bị ném ra ngoài cửa.
- Thiên ca, em phải đi giáo huấn hắn một trận, anh còn có phân phó gì không?
Ngốc Thứu nhìn Tần Thiên, trong nội tâm rất khẩn trương.
Tần Thiên nhẹ gật đầu không nói gì, phất tay để hắn rời đi, Ngốc Thứu thở dài một hơi, rất nhanh chạy ra ngoài cửa.
- Đánh cho tao, hung hăng đánh, mẹ nó, làm hại lão tử thiếu chút nữa đã xảy ra chuyện!
Ngốc Thứu chỉ vào lão bản chửi ầm lên, đám tiểu đệ lập tức quyền đấm cước đá vào lão, ra tay vô cùng hung ác.
Đáng thương lão bản, hắn tuyệt đối không nghĩ tới chỉ vì mấy trăm tệ, mình thiếu chút bị giết, hối hận cũng không kịp, chỉ qua một lát đã bị đánh ngất, trên người không có địa phương nào lành lặn.
- Chúng ta đi thôi!
Tần Thiên nhìn qua nói với Triệu Chỉ Vân, trải qua trò khôi hài này, hai người không còn tâm trạng chơi nữa, cho nên rời đi.