Sống Cùng Biểu Tỷ (Dịch Fulll)

Chương 481 - Chương 486: Hôn Tiêu Du

 Chương 486: Hôn Tiêu Du Chương 486: Hôn Tiêu Du Chương 486: Hôn Tiêu Du

-

Tần Thiên và Tiêu Du vẫn nằm trên giường cho đến trưa. Sau khi Tiêu Du tỉnh lại, thấy Tần Thiên đang đè lên mình, sợ hãi kêu một tiếng. Nhưng chợt nhớ đến chuyện hôm qua, không biết vì điều gì mà biến sắc, lập tức nâng mặt Tần Thiên lên, để tay dưới mũi hắn. Khi nàng phát hiện Tần Thiên vẫn còn hô hấp mới thở phào một hơi.

Sau đấy Tiêu Du lại kiểm tra thân thể mình, phát hiện thân thể bình thường thì rất nghi hoặc, lập tức hồi tưởng lại sự tình tối qua.

Tối qua mình bị thương, sau đó được Tần Thiên truyền năng lượng qua giúp khôi phục.

- Làm sao cu cậu lại có nhiều năng lượng đến vậy?

Tiêu Du khiếp sợ lẩm bẩm.

Đúng lúc này, Tần Thiên hơi chuyển người rồi tỉnh lại, khi hắn mở mắt ra phát hiện Tiêu Du đã tĩnh, hai mắt sáng lên hỏi.

- Tỷ, chị không sao chứ?

Tần Thiên lập tức bò dậy, ôm Tiêu Du lo lắng hỏi. Hắn quan sát toàn bộ thân thể Tiêu Du, cảm nhận được bà chị bình thường mới thở phào một hơi.

- Chị không sao, em không cần lo lắng!

Tiêu Du cười nhìn Tần Thiên nói.

- Vậy tốt rồi, làm em sợ muốn chết. Chị, tối hôm qua xảy ra chuyện gì? Sao chị bị thương nặng vậy? Làm em sợ muốn chết, em vẫn luôn truyền năng lượng qua để chữa trị đan điền của chị, nhưng thân thể chị giống như động không đáy. Hấp thu năng lượng của em, thiếu chút nữa bị chị hút khô rồi.

Tần Thiên nhớ tới sự việc tối hôm qua mà sợ hãi.

- Chị cũng không biết, tối qua trúng một chưởng của nam nhân kia đã thành như vậy!

Tiêu Du nói, ánh mắt nhìn Tần Thiên có chút né tránh, như đang tránh né điều gì.

Tần Thiên đều thấy được, xem ra Tiêu Du thật sự dấu mình gì đó, mà có vẻ không định nói với mình. Tần Thiên thấy vậy cũng không có hỏi, giả ngu theo.

- Thì ra là thế, tên đáng chết kia, đợi em có đủ sức mạnh, nhất định giết chết hắn!

Tần Thiên cắn răng nói, nhìn qua cực kỳ phẫn nộ, Tiêu Du cười không nói gì, đột nhiên lại mà ôm chặt Tần Thiên.

- Tỷ, chị không sao chứ?

Tần Thiên đẩy Tiêu Du ra hỏi. Giờ phút này sắc mặt Tiêu Du đầy nước mắt, không biết vì sao mà khóc rồi.

- Chị không sao, hôm qua em cứu chị một mạng. Chị cho em một phần thưởng, có muốn không?

Tiêu Du lau nước mắt, nhìn Tần Thiên nói.

- Phần thưởng? Phần thưởng gì?

Tần Thiên nghi hoặc, nội tâm thì suy nghĩ vì sao Tiêu Du lại khóc, thật lạ.

Tiêu Du nhìn Tần Thiên, sau một lúc đưa mặt tới, bờ môi hai người dán vào nhau. Một hương thơm theo miệng Tiêu Du truyền đến khiến Tần Thiên sững sờ. Khi hắn phục hồi lại tinh thần thì lưỡi nhỏ thơm tho của nàng đã trượt vào trong miệng hắn. Cực kỳ hồng hào ấm áp, nhưng mà có vẻ hơi lạnh, hiển nhiên Tiêu Du lần đầu hôn môi.

Tần Thiên phục hồi tinh thần lại, nội tâm điên cuồng mừng rỡ. Tiêu Du vậy mà lại chủ động hôn mình, trong nháy mắt hắn nâng mặt Tiêu Du lên, nhiệt liệt đáp lại. Hai người hôn nhau thật nồng cháy, Tiêu Du đỏ bừng cả khuôn mặt. Lần đầu tiên hôn môi cùng Tần Thiên làm nàng hoảng loạn. Vốn muốn tách ra, nhưng lại phát hiện cảm giác này quá mỹ diệu, để cho nàng có chút bỏ không được.

Tần Thiên càng không nỡ bỏ, chăm chú hôn Tiêu Du, giống như rất sợ Tiêu Du sẽ biến mất. Hắn một bên hôn, một bên đưa tay lên bộ ngực Tiêu Du, bàn tay lớn cách quần áo mà nắn bóp. Ngực của Tiêu Du rất lớn, sờ lên rất thoải mái.

- Ừm... Được rồi, tiểu Thiên, không thể!

Tiêu Du cưỡng ép tách Tần Thiên ra, kéo tay hắn ra khỏi ngực mình, sắc mặt đỏ bừng, bị Tần Thiên nháo một hồi khiến nàng có cảm giác.

- Chị, để em sờ một chút đi? Em muốn xem nó thật kỹ, có được không?

Tần Thiên giờ phút này thật không ngừng được, hắn nhìn hai đồi núi trước ngực Tiêu Du mà kích động, cầu khẩn nhìn nàng.

- Không được, cái tên sắc lang này, được một tấc lại muốn tiến một thước!

Tiêu Du lập tức cự tuyệt, nàng cũng không muốn để Tần Thiên làm mình muốn ngừng mà không được, vậy thì thảm rồi.

- Được rồi, mau đứng lên đi tắm rồi thay quần áo, chị cũng đi thay, giữa trưa rồi, chị đói bụng lắm, ra ngoài kiếm gì ăn đã!

Nói xong, Tiêu Du đẩy Tần Thiên ra, vứt hắn lại rồi đi ra bên ngoài.

- Ta thật sự đáng thương...

Tần Thiên phiền muộn nói một câu, nhìn đệ đệ ngẩng cao đầu phía dưới, thở dài một hơi rồi đứng dậy ra ngoài, tiến vào phòng tắm, bắt đầu tắm rửa.

Tiêu Du cũng trở về phòng thay quần áo.

Chỉ chốc lát sau hai người đã thay đồ xong. Sau đó Tiêu Du làm đồ ăn, ăn xong liền rời đi, không biết đi làm gì. Tần Thiên cũng ra khỏi nhà gọi điện thoại cho Lăng Vũ để hỏi xem nàng đang ở đâu. Sau khi hai người hẹn gặp, Tần Thiên đi về điểm hẹn.

Kẻ thù lớn nhất đã chết, Tần Thiên rất cao hứng.

Trang đầu của tờ báo hôm nay đăng lên chuyện phát sinh tối qua ở làng du lịch, nhưng cũng không nói rõ ràng người chết là ai, dù sao người cũng bị đánh nát, sao còn biết là ai. Hơn nữa, cho dù đã biết thì đoán chừng cũng sẽ giấu.

Dù sao tin tức Văn Xuyên đến Quang Châu ngoại trừ Tần gia thì không ai biết. Bây giờ có nói thì cũng chẳng ai tin. Hơn nữa, bởi vì Văn Xuyên không công bố việc mình đã đến Quang Châu, cho nên việc hắn ở đây vẫn có thể tiếp tục thực hiện. Tần lão thái gia rất nhanh đã nghĩ ra một biện pháp, nói Văn Xuyên thân mình không khỏe, không thể đích thân đến Quang Châu nên phái phó tổng giám đốc của công ty đến chấp hành, người nọ cũng là danh nhân giới kinh doanh.

Tuy rằng việc mất đi Văn Xuyên khiến Tần lão thái gia tức giận, nhưng đối với bà, Văn Xuyên cũng chỉ là một con cờ. Người chết cũng đã chết rồi chết, dù sao mục đích của bà chính là tiêu diệt toàn bộ thế lực của Tần lão gia tử tại Quang Châu, sau đó giết chết Tần Thiên. Cho nên ai làm cũng giống nhau.

Khi Tần Thiên đi ngang qua sạp báo đã cố ý mua một phần để xem, khi phát hiện trên đó không có tin tức Văn Xuyên chết, chỉ nói đến sự cố ở khách sạn, sau khi cháy rồi cũng không còn gì nữa. Điều này khiến Tần Thiên không vui, hắn còn muốn để cha mình nhìn thấy tin tức Văn Xuyên đã chết, để ông ấy hắn vui mừng.

- Không có tí sức lực nào!

Tần Thiên quăng tờ báo vào thùng rác rồi lái xe đến điểm hẹn với Lăng Vũ.

Hôm nay việc Tần Thiên cần phải làm chính là đưa Phì bưu vào thành Tân An giành địa bàn, hắn muốn thương lượng với Lăng Vũ một chút, nhân tiện để cho Lăng Vũ điều tra một chút về chuyện thiếu nữ mất tích. Người của các nàng rất lợi hại, chắc sẽ dễ dàng tìm ra đầu sỏ.

Rất nhanh, Tần Thiên lái xe tới nơi hẹn với Lăng Vũ, một quán cafe cao cấp trong trung tâm thành phố.

Lăng Vũ mặc trên người một bộ đồ văn phòng, dáng người trước sau lồi lõm, cực kỳ hấp dẫn, nhất là phần trước ngực có chút hở ra, nhìn qua càng thêm mê người, nam nhân nhìn đến đều có cảm giác.

Bất quá, sắc mặt cô nàng này quá lạnh, giống như cha mẹ chết. Cho nên Tần Thiên không thích, băng lạnh đấy khiến không người nào dám tiếp xúc. Hơn nữa, bên cạnh mình nhiều mỹ nữ như vậy, Tần Thiên cũng không muốn đi trêu chọc nàng.

- Cám ơn cô về việc hôm qua. Thế nào, hôm qua cô không sao chứ?

Tần Thiên hỏi thăm.

- Không có việc gì, cám ơn quan tâm. Nói đi, chuyện gì?

Lăng Vũ nhìn Tần Thiên, lạnh lùng hỏi.

- Ừm, việc tôi bảo làm thế nào rồi?

Tần Thiên hỏi.

- Sắp xếp xong xuôi, chín giờ tối nay, người của ngươi giao cho ta, ta sẽ an bài mọi việc, còn chuyện gì không?

Lăng Vũ đáp, bộ dáng chỉ quan tâm công việc, Tần Thiên cũng không để ý.

- Ừm, còn có một việc, giúp tôi tra vụ thiếu nữ bị mất tích. Mục tiêu hoài nghi bây giờ là lão đại Hắc Nhị thành Đông, cô cố gắng nhanh điều tra giúp tôi. Đợi chút nữa tôi sẽ cho người liên hệ cô.

Tần Thiên nói, Lăng Vũ nhẹ gật đầu đáp ứng. Sau đó hai người lập tức tách ra.

Tần Thiên rời khỏi quán cafe liền đi đến Thiên Minh, phân phó ba người Phì Bưu một chút. Mặt khác cũng bảo bọn họ tìm kiếm nhân tài, chuẩn bị mở rộng bang phái, giờ rất cần người tài.

Sau khi phân phó xong, Tần Thiên lái xe đến bệnh viện, Phạm Kiến vẫn còn nằm trong đó, không biết ra sao rồi.

- Tôi đã nói với cô rồi, trông tôi béo vậy chứ hành động rất nhanh đấy, lúc ấy tôi lắc mình một cái đã tránh được thanh dao găm kia, sau đó tung một quyền vào miệng đối thủ khiến hắn trực tiếp mất mấy cái răng cửa.

Tần Thiên mới vừa tới cửa phòng, đang chuẩn bị đi vào thì thấy Phạm Kiến đang mặt mày hớn hở nói dóc cùng một tiểu hộ sĩ trẻ tuổi. Cô bé kia còn rất cao hứng ngồi bên cạnh nghe cu cậu tán phét, bộ dáng giống như rất thích.

- Móa, Phạm Kiến cũng ghê thiệt, mới đó đã cấu kết với hộ sĩ rồi!

Tần Thiên đứng nhìn chứ không đi vào, đợi bên ngoài nửa tiếng, rốt cuộc hộ sĩ kia cũng rời đi. Khi cô thấy Tần Thiên đứng trước cửa thì có chút kinh ngạc, sắc mặt hơi đỏ lên rồi lập tức rời đi.

- Phạm Kiến, không tệ nha, thành quả chiến đấu có vẻ huy hoàng đó.

Tần Thiên mang theo một túi đồ lớn đi vào phòng. Phạm Kiến còn chìm đắm trong ảo tưởng tốt đẹp của chính mình, vẻ mặt hoa si cười cười. Sau đó bị Tần Thiên đột nhiên tiến vào làm cho sợ hãi kêu lên một tiếng, sắc mặt đỏ bừng.

- Tần Thiên... Sao cậu lại tới đây?

Phạm Kiến nhìn Tần Thiên, ngữ khí khẩn trương hỏi, có chút mất tự nhiên.

- Tôi không đến sao có thể thấy được cảnh cậu đang khoác lác tán gái đây.

Tần Thiên nhìn Phạm Kiến cười nói, ném túi lớn đồ ăn vặt lên người hắn.

- Tần Thiên, cậu đừng vạch trần tôi nhé!

Phạm Kiến nghe xong, vội vàng nói.

- Yên tâm, ai rảnh đâu làm thế, tiểu y tá này không tệ, cố lên. Chỉ cần bắt nàng tới tay, cần gì cứ nói cho tôi biết!

Tần Thiên vỗ vỗ bả vai Phạm Kiến cười nói, Phạm Kiến có thể cua được cô bé ấy thì hắn cũng cao hứng thay cho thằng bạn.

- Cậu nói đó nha. Vậy cậu giúp tôi ra chủ ý đi. Phải làm thế nào mới cua được em ấy? Bây giờ tôi không biết gì cả, gấp chết thôi!

Phạm Kiến nhìn Tần Thiên, vẻ mặt buồn khổ nói.

Bình Luận (0)
Comment