-
Tần Thiên bị đạo năng lượng âm tà cường đại này đánh bay ra ngoài, lui sau khoảng hai mươi thước mới dừng lại, sau đó phun ra một ngụm máu tươi, nặng nề rơi xuống mặt đất, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch.
- Hừ! Tiểu tử không biết trời cao đất rộng, ta đưa ngươi đi gặp Phật tổ!
Trí Hoành một chiêu đắc thắng, lập tức thừa thắng xông lên.
Tần Thiên từ mặt đất nhảy lên, thuấn di một cái, tránh được công kích của Trí Hoành, lăn xuống một bên, lần nữa phun ra một ngụm máu đen, nhưng sắc mặt dễ nhìn hơn nhiều.
- Hừ! Tốc độ không tệ, nhưng ngươi vẫn phải chết!
Trí Hoành quát lớn, lại đánh về phía Tần Thiên.
- Hừ, để ta cho ngươi biết sự lợi hại của lão tử!
Tần Thiên quát to một tiếng, hai tay mạnh mẽ đánh ra một quả năng lượng to lớn, bay thẳng đến Trí Hoành đang xông đến.
Trí Hoành vừa thấy, sắc mặt lập tức không tốt, hắn không có biện pháp tránh né, không thể làm gì khác hơn là kiên trì nghênh đón.
Oanh!
Một tiếng nổ vang lên, hai người đều bị dư chấn của năng lượng đáng sợ đánh bay, vị trí bùng nổ xuất hiện một cái rãnh to rộng ba thước, bùn cát đầy đất, tro bụi bay đầy trời.
- Hừ!
Trí Hoành lui vài bước đã dừng lại, nhìn Tần Thiên hừ lạnh một tiếng, y phục có chút rách nát, nhưng không bị thương tích gì.
Tần Thiên thì lại tương đối chật vật, lần nữa phun máu, vừa rồi bị Trí Hoành đánh một chưởng, bị thương tương đối nặng.
- Mẹ nó, thằng cha tứ tinh này quả nhiên không phải đèn cạn dầu, nếu không nhờ tốc độ, mình đã bị hắn giết rồi!
Tần Thiên thầm nghĩ, hắn mặc dù tăng tu vi lên đến tứ tinh, nhưng vẫn không phải chân chính đạt đến, hoàn toàn khác biệt so với Trí Hoành.
- Hừ! Tiểu tử, ngươi chết đi!
Trí Hoành thấy Tần Thiên phun máu thì đắc ý, nhanh chóng đánh về phía hắn, hai tay đánh ra năng lượng âm tà, còn chưa đánh tới, Tần Thiên đã cảm nhận được hơi thở âm lãnh phà vào mặt.
- Hừ! Ai chết còn chưa biết đâu!
Tần Thiên hét lớn, trên người bộc phát chiến ý cường đại, chính diện đánh tới Trí Hoành.
Rầm rầm!
Trong mắt hai người chạm vào nhau, Trí Hoành bên kia truyền đến năng lượng âm tà kinh khủng khiến bộ ngực Tần Thiên đột nhiên khó chịu, ngũ tạng lục phủ cũng bị tổn thương.
Thình thịch!
- A!
Tần Thiên bị đánh bay ra ngoài, máu tươi cuồng phun, nặng nề ngã xuống đất.
- Chết đi!
Trí Hoành xông tới, tung một cước hung hăng đạp xuống.
Hưu!
Tần Thiên chịu đựng đau nhức muốn đứng lên tránh né, nhưng mới vừa đứng lên thì bộ ngực đã nhận một kích nặng nề, lần nữa ngã bay ra ngoài, hung hăng đập vào tường, khiến cả bức chấn động, nếu không phải thân thể hắn đủ mạnh thì sợ đã chết rồi.
- Hừ! Xem ngươi có chết hay không!
Trí Hoành lại đánh tới.
Tần Thiên mạnh mẽ nghênh đón, hắn không thể chết được, cũng không thể lùi bước, bọn người Tiêu Du còn chưa tới đến, nếu mình lùi bước thì hai nàng kia cũng sẽ chết theo, hắn chỉ có thể cứng rắn chiến, cho dù chết cũng không thể lùi một bước.
- Uống!
- Muốn giết ta, ngươi còn kém lắm!
Tần Thiên nổi giận hét lớn, mặc dù người bị thương nặng nhưng vẫn hung mãnh tấn công, còn dùng phương thức liều mạng, càng đánh càng mạnh, năng lượng cả người đều bị được hắn tập trung vào hai tay, hung hăng công kích Trí Hoành.
Trí Hoành không ngờ Tần Thiên bị thương rất nặng rồi mà vẫn còn mạnh như thế, nhất thời cũng không cách nào chiến thắng, rơi vào giằng co.
- Uống!
Giờ phút này, chiến ý trên người Tần Thiên không ngừng gia tăng, cực kỳ dọa người, hai mắt đỏ tươi, sát ý làm người ta hít thở không thông. Lúc này, hắn giống như trở lại lần đầu thí luyện, một thân một mình đối chiến bầy sói, không hề lùi bước, càng đánh càng hăng. Vì bản thân mình, cũng vì các nàng Hàn Thi Vũ, hắn không thể lùi bước, không thể chết được.
Rầm rầm rầm!
Tiếng nổ kinh khủng vang lên, trận chiến của hai người kinh thiên động địa. Hai nắm tay Tần Thiên chứa đầy năng lượng đỏ như máu không ngừng đánh ra, hắn vẫn luôn tấn công Trí Hoành.
Mà Trí Hoành cũng xuất song chưởng, năng lượng âm tà màu đen hóa thành quang chưởng, không ngừng đối chiến. Trong mắt những người khác, hai người một người toàn thân đỏ chói đánh với một người toàn thân đen thui. Năng lượng đáng sợ tràn ngập, mặt đất hai người dẫm qua xuất hiện dấu chân rất sâu, cả vùng đất khẽ chấn động.
Hưu!
Trí Hoành thấy Tần Thiên ngày càng mãnh liệt, tiếp tục như vậy không tốt. Cho dù mình có mạnh hơn nhưng nếu vậy cũng không làm được gì Tần Thiên, không thể dây dưa nữa. Nếu không thì cho dù giết được hắn, mình cũng sẽ bị trọng thương.
Trí Hoành diễn lại trò cũ, đột nhiên chợt lui dụ Tần Thiên theo.
Nhưng Tần Thiên đã trải qua một, tuyệt sẽ không bị lần thứ hai. Nhìn Trí Hoành lui, hắn trực tiếp thuấn di rồi nhanh chóng biến mất rồi trước mặt đối phương, lúc này tàng hình, đột nhiên không thấy đâu nữa.
Trí Hoành thấy Tần Thiên đột nhiên biến mất, nhất thời kinh hãi, lập tức xem xét xung quanh. Những hòa thượng đứng xem nãy giờ cũng dò xét xung quanh. Nhưng Tần Thiên tựa như bốc hơi, hoàn toàn không thấy tung tích. Trí Hoành không biết Tần Thiên biết ẩn thân, nên không có dùng dị năng cảm giác phương vị của hắn mà dùng mắt thường tìm kiếm.
- Đi chết đi, lão lừa ngốc!
Đột nhiên Tần Thiên hiện ra phía sau lưng Trí Hoành, tung một quyền cực mạnh hung hăng đánh vào lưng hắn. Nắm đấm kia phát ra ánh sáng như túc cầu, sát khí mãnh liệt.
- Không tốt!
Trí Hoành cảm thấy sau lưng truyền đến sát cơ lành lạnh cùng năng lượng hủy diệt, lập tức muốn né tránh. Nhưng phản ứng quá chậm, tránh không thoát, chỉ có thể ngạnh kháng.
- Chết đi!
Trí Hoành vội vàng xoay người đối chưởng về nắm đấm của Tần Thiên.
Oanh!
- A!
Tiếng hét thảm vang lên, Trí Hoành bị một quyền của Tần Thiên đánh bay ra ngoài chừng mười thước, sau đó phun một ngụm máu tươi.
- Ngươi chết đi!
Tần Thiên một chiêu đắc thủ, chiến ý càng thêm mãnh liệt, không chút do dự đánh tới.
Hưu!
Trí Hoành thấy vậy nhanh chóng đứng lên.
Vừa mới lên, công kích của Tần Thiên đã đến, hai nắm tay tràn ngập sát khí hung hăng đánh vào bộ ngực của Trí Hoành.
Trí Hoành bị buộc phải đón lấy công kích của đối phương, bởi vì vội xuất thủ nên năng lượng không đạt tốt nhất, chỉ có thể phát huy bảy thành, kết quả bị Tần Thiên đánh đến liên tiếp lui về phía sau.
Oanh!
- A!
Quả đấm cuối cùng của Tần Thiên đập lên ngực Trí Hoành, hắn ta ói máu tươi rồi bị đánh bay ra ngoài, Tần Thiên thừa thắng xông lên.
Giờ phút này, trên người Tần Thiên chiến ý vô cùng mãnh liệt, càng đánh càng thoải mái, càng ngày càng hưng phấn, chuẩn bị giết chết Trí Hoành.
- Mau, cản hắn lại!
Chúng hòa thượng thấy Trí Hoành sắp bị Tần Thiên giết, sắc mặt đại biến, mười mấy người nhanh chóng đánh về phía Tần Thiên, ngăn cản hắn lại.
- Hừ! Người nào ngăn ta, chết!
Tần Thiên giận quát đám người rồi thuấn di một cái vọt tới trước mặt một tên, sau đó tung ra một quyền vào đầu hắn.
Thình thịch!
Tiếng kêu thảm thiết cũng không, hòa thượng kia đã bị Tần Thiên đập vỡ đầu, máu tươi và óc văng khắp nơi, trực tiếp ngã xuống đất mà chết. Một cao thủ tam tinh bị Tần Thiên miểu sát, những hòa thượng còn lại giật mình, tên này quá kinh khủng, tựa như tử thần đến đòi người
- Các ngươi cũng chết đi!
Tần Thiên gầm lên, cả người lâm vào trạng thái chiến đấu điên cuồng nhất, hắn lấy chiến kiếm ra cầm trong tay, cả người như bị điên, đấu đá lung tung trong đám người, chiến kiếm sắc bén thật giống như cắt đậu hủ, nhanh chóng người thu hoạch mạng người. chỉ cần người bị chém trúng thì không chết cũng bị thương.