-
- Vậy làm sao bây giờ, Tần Thiên sẽ giết chúng ta, chúng ta nhanh đi núp đi!
Trịnh Phát Sáng vội nói.
Ba!
Phong Vô Dật tát hắn một cái.
- Đồ vô dụng, vội cái gì, tao đã nói chuyện ở đây cho gia tộc, Gia chủ đã sai vài cao thủ tới, tử kỳ của Tần Thiên đã đến, không được mấy ngày nữa đâu hắn sẽ chết!
Phong Vô Dật nói.
- Vậy thì tốt quá, lần này Tần Thiên tuyệt đối chết chắc!
Ngô Giang lập tức hưng phấn, hắn nghe Phong gia phái mấy cao thủ tới, nhất thời không sợ hãi nữa.
- Đi, mang tao trở về, tao muốn tắm, tìm cho tao mấy cô em tươi ngon tắm cho tao nào!
Phong Vô Dật lạnh lùng nói, sau đó mở cửa xe đi lên, hai người Trịnh Phát Sáng cũng đi vào, khởi động xe trở về. ...
Tần Thiên tỉnh lại thì phát hiện mình nằm trong phòng ở nhà, Triệu Nhã Chi đang ở lại trông coi hắn, cô thấy Tần Thiên tỉnh không khỏi mừng rỡ.
- Tần Thiên, cậu đã tỉnh, cảm giác như thế nào?!
Triệu Nhã Chi hỏi thăm.
- Tôi không sao, Triệu di, tôi hôn mê bao lâu rồi!
Tần Thiên nhìn Triệu nhã chi hỏi.
- Một ngày một đêm rồi, Tiêu Du mang cậu về, cả người đen nhánh giống như bị đốt, hù mọi người lo lắng gần chết.
Triệu Nhã Chi cười nói, vẻ lo lắng trên mặt giảm đi rất nhiều.
- Triệu di, xin lỗi đã làm cho cô lo lắng!
Tần Thiên áy náy nhìn cô, sắc mặt nàng có chút tiều tụy, chắc bởi vì trông chừng mình mà ra.
- Chỉ cần cậu không có chuyện gì, sao rồi, đói bụng chưa, tôi đi chuẩn bị chút đồ ăn.
Triệu Nhã Chi hỏi, Tần Thiên gật đầu, thấy thế cô liền đi ra ngoài.
Tần Thiên ngồi dậy, cả người vô cùng thoải mái, cảm giác thực lực của mình một chút thì phát hiện đã đạt đến cảnh giới Tứ tinh nhị giai, điều này dọa hắn kêu to một tiếng, xem ra cuồng hóa cũng hổ trợ mình không ít.
Thân thể Tần Thiên đột nhiên run rẫy, trên mặt lộ vẻ kinh nghi, vừa rồi điều tra đan điền chợt phát hiện trước mắt hắn lại xuất hiện một bộ hình vẻ, một không gian màu đen vô ngần hiện ra trước mặt, trong đó có một hồ máu trôi nỗi, mà trong hồ máu này lại xuất hiện một khối thổ địa màu vàng, phía trên sinh trưởng nhiều tia xanh biếc, thật giống như các chồi non, nếu như cẩn thận cảm nhận thì phát hiện ra hồ máu tản phát ra hơi thở năng lượng vô cùng cường đại.
- Ngọc Như Ý!
Tần Thiên đột nhiên phát hiện Ngọc Như Ý được hắn cất giữ trong không gian lại xuất hiện, đang cắm trên hoàng thổ.
- Đây là địa phương nào?!
Tần Thiên thầm nghĩ, trong đầu nhanh chóng nghĩ tới, lần trước Ngọc Như Ý bay vào rồi trong cơ thể của mình chắc có lẽ cũng đã tiến vào bên trong đan điền mình.
- Đan điền! Khu vực này là đan điền của mình?
Tần Thiên đột nhiên cả kinh, mới vừa rồi khi hắn điều tra đan điền liền chợt nhớ ra ba Ba ka đã nói với hắn chỉ cần đi vào cảnh giới Tứ tinh thì có thể điều tra đan điền của mình.
Tần Thiên thử ngừng điều tra đan điền, cảnh tượng trước mắt nhất thời biến mất, hắn dò xét lần nữa, tình cảnh lại xuất hiện, quả nhiên là đan điền.
- Không nghĩ tới trong đan điền lại có cảnh tượng này, quá thần kỳ đi.
Tần Thiên thử vận chuyển năng lượng một vòng, hồ máu sôi trào nhất thời lên, một tầng sát khí máu tanh từ trong bay ra, nhanh chóng tiến vào các đại kinh mạch của của hắn.
- Không nghĩ tới năng lượng của ta lại đến từ đây!
Tần giật mình.
- Anh rễ, anh đã tỉnh rồi! Lúc này, thanh âm Triệu Chỉ Vân vang lên, Tần Thiên lui ý thức từ trong đan điền ra ngoài, thời điểm tinh thần lực hắn lui ra khỏi đan điền, hồ máu đột nhiên hiện lên đại lượng Bạch Cốt, rất nhanh đã bị hồ máu che dấu.
- Mẹ ơi, em làm gì mà không mặc đồ nhỏ, nhanh mặc vào!
Tần Thiên thấy Triệu Chỉ Vân trước mắt, tiểu nha đầu này lại mặc một cái áo T-shirt rất rộng đến trước mặt mình, bên trong của nàng không có mặc thêm gì cả vừa nhìn đã thấy hết bộ ngực căng tròn, hai đầu ti nhô cao, lại nhìn xuống còn thấy vài sợi lông tơ trên vùng tam giác, vừa nhìn làm tiểu đệ của hắn ngóc đầu lên.
- Hì hì, sợ cái gì anh rễ, hôm qua lúc anh trở lại, là em tắm cho anh đấy, em cũng xem qua toàn thân anh rồi, có gì đâu, giờ em cũng cho anh xem một lần mới công bình!
Triệu Chỉ Vân cười hì hì nói.
- Mẹ ơi, không phải vậy chứ!
Tần Thiên vừa nghe, cả người cũng kinh hãi, tiểu nha đầu này tắm cho mình!
- Dĩ nhiên là thật, bất quá, anh rễ khỏe thật nhanh, sao nhân gia giúp anh tắm được nữa, phía dưới của anh đã ngóc đầu lên rồi kìa, hù chết người, bất quá thật to, nếu được cầm chơi thì chắc đã tay lắm!
Triệu Chỉ Vân tiếp tục nói.
Tần Thiên nghe, thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu.
- Ăn ngon quá, Triệu di, tài nấu nướng của dì thật giỏi!
Tần Thiên thỏa mãn đặt chén trên bàn, nhìn Triệu Nhã Chi nói.
- Ăn no chưa, không đủ dì lại đi chuẩn bị chút!
Triệu Nhã Chi cười nói.
- Không cần, ăn no rồi, Triệu di, dì nghỉ ngơi một chút, nhìn dì xem, sắc mặt tiều tụy quá rồi, những việc vặt cứ giao cho Chỉ Vân thu thập, dì vào phòng ngủ một giấc đi.
Tần Thiên thấy sắc mặt Triệu Nhã Chi hốc hác thì không cần nghĩ cũng biết nàng lo lắng cho mình không ít.
- Tại sao? Anh rễ, anh khi dễ em, chiến trường sau khi anh ăn thì phải tự mình thu thập mới đúng, em không làm đâu!
Triệu Chỉ Vân bên cạnh bỉu môi phản đối.
- Chỉ Vân, lời này của em không đúng, anh đang muốn tốt cho em, một cô bé phải chủ động học làm việc nhà, sau này nam nhân mới thích, nếu không không ai thèm lấy em đâu, mau, nghe lời nào!
Tần Thiên nghiêm túc nhìn Triệu Chỉ Vân nói.
- Ô ô... Anh rễ khi dễ người, em không làm!
Triệu Chỉ Vân quệt mồm lên tiếng.
- Em không dọn sau này anh không chơi với em!
Tần Thiên nói.
- Anh... Được rồi, anh rễ xấu xa!
Triệu Chỉ Vân không thể làm gì ngoài việc đầu thu dọn bát đũa trên bàn, Tần Thiên thì kéo Triệu Nhã Chi về phòng nàng.
- Triệu di, dì nghỉ ngơi một chút đi.
Tần Thiên để Triệu Nhã Chi nằm xuống, Triệu Nhã Chi cũng khá mệt mỏi, tối qua cô cũng ngủ được hơn tiếng, trong lòng vẫn rất lo lắng cho Tần Thiên, kể từ khi Triệu Tiểu Nhã rời đi, Tần Thiên là người duy nhất cô có thể dựa vào, nếu như Tần Thiên có chuyện, cô thật không thể bình tĩnh được.
- Nào Triệu di, nhắm mắt lại!
Nghe thế, Triệu Nhã Chi nhắm nghiền hai mắt. Tần Thiên thì nắm tay nàng rồi từ từ đưa một chút năng lượng vào trong cơ thể nàng.
Triệu Nhã Chi cảm giác thân thể trở nên thoải mái, rất nhanh đã lăn ra ngủ, Tần Thiên thấy nàng đã ngủ thì kéo chăn đắp lên người nàng, cúi người hôn Triệu Nhã Chi một cái, rồi ra khỏi phòng.
- Anh rễ, chúng ta đi chơi à?!
Triệu Chỉ Vân từ trong phòng bếp đi ra, bắt tay Tần Thiên làm nũng.
- Anh giờ không rảnh, muốn ra ngoài làm việc!
Tần Thiên nói, hắn muốn để Lăng Vũ đi điều tra xem Phong Vô Dật hiện đang ở đâu, thuận tiện tra người các đại gia tộc nằm vùng ở Quang châu, phải tìm ra giết chết toàn bộ mới được.
- Anh đi làm gì, mang em theo với đi, em có thể giúp anh!
Triệu Chỉ Vân muốn đi theo, nàng ở nhà rất chán.
- Không được, em không giúp được, em biết điều ở nhà đi, tý anh về đồ ăn ngon cho, nghe lời!
Tần Thiên muốn đẩy tay Triệu Chỉ Vân ra, nhưng cô bé gắt gao nắm không tha.