-
- Vương bí thư, tôi xem chuyện của ông không dễ làm rồi, ông đi đi, chuyện này tôi không giúp được!
Trương Diệu Văn nói, lão cũng không muốn bị người Long Tổ giết chết.
- Có ý gì, lão Trương, mới vừa rồi ông đã đáp ứng, tại sao thoáng đụng tới một tổ chức xã hội đen thì lại từ chối, ông có ý gì, tôi ở văn phòng thường xuyên nghe sếp nhắc tới ông, nói ông là người có thể tín nhiệm, tại sao tới phiên tôi nhờ ông lại không giúp? Có phải xem thường tôi?
Vương Nhất Bằng rất không vui, hắn cho rằng Long Tổ là tổ chức xã hội đen, đồng thời còn nhắc nhở Trương Diệu văn về địa vị của mình, uy hiếp tiền đồ Trương Diệu văn.
Trương Diệu Văn nghe xong, vẻ mặt khổ sở nói:
- Vương bí thư, có một số việc tôi sẽ nói cho ông biết, nhưng ông ngàn vạn chớ nói ra ngoài, Long Tổ này không phải xã hội đen, mà họ chuyên bồi dưỡng nhân tài bí mật cho quốc gia, những người trong tổ chức này cực kỳ lợi hại, có năng lực đặc thù, trong tay nắm giữ lấy quyền sanh sát thậm chí dù Thị ủy thư ký cũng không thể tranh chấp cùng hộ, nếu không bọn họ có thể trực tiếp bãi miễn chức vụ của ông, ông biết cách bãi miễn của bọn họ không? Trực tiếp giết chết ông thì chức vụ đó sẽ để người khác lên làm.
Trương Diệu Văn lấy tay cứa trên cổ, tin vừa nói ra dọa Vương Nhất Bằng nhảy dựng.
- Ông nói thật?
Vương Nhất Bằng hỏi.
- Dĩ nhiên, ông nghĩ tôi dám lấy tiền đồ của mình đùa à!
Trương Diệu văn cười khổ đáp.
- Nhưng người Long Tổ không phải Tần Thiên à, cũng không phải Phạm Kiến mà, Phạm Kiến chỉ là người bình thường, các ông hoàn toàn có thể làm bắt hắn, Tần Thiên dù là người Long Tổ cũng không có thể tùy ý can thiệp!
Vương Nhất Bằng khó chịu nói.
- Ai, Vương bí thư a, ông nghe không hiểu hả, Tần Thiên kia quyết tâm muốn bảo vệ Phạm Kiến, lấy năng lực của hắn giữ một người cực kỳ đơn giản, ông cho rằng người nào sẽ đi đắc tội một người có quyền sinh sát trong tay? Bọn họ giết người không cần nghe luật pháp, giết xong tùy tiện cho ông một cái tội danh là được, chẳng ai muốn mất mạng vì những việc vô lí này cả; Hơn nữa, con trai ông đúng là cưỡng gian chưa thành còn bị người ta bắt gian tại trận, nhân chứng vật chứng đầy đủ, nếu ông nhất quyết làm theo ý mình ta sợ kết cục của ông cũng không tốt là bao, cho nên ông hay là buông tay thôi, con trai ông không có bị giết chết tại chỗ đã coi như may mắn rồi.
Trương Diệu Văn nói.
Vương Nhất Bằng càng nghe càng thấy không có phần thắng, không nghĩ tới con trai mình chọc tới một nhân vật như thế, vì nó mà từ bỏ hết thẩy thì hắn không làm được.
- Hừ! Luật pháp không được, vậy cũng chỉ dùng cách riêng thôi!
Vương Nhất Bằng thầm nghĩ, mình ở hắc đạo biết không ít người, tìm mấy người len lén làm thịt Phạm Kiến không có vấn đề.
- Lão Trương, cám ơn ông đã nhắc nhở, nếu không thiếu chút nữa tôi đã làm ra đại họa rồi, hôm nào mời ông một chầu, đi trước nhé!
Vương Nhất Bằng nói xong nhanh chóng rời đi, Trương Diệu Văn nhìn ông bạn rời đi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, thiếu chút nữa mình bị hắn kéo xuống nước, cũng may kịp thời nghe hai chữ Long tổ, nếu không có chết cũng không biết chết như thế nào.
Lâm Hiểu Di gần đây bận rộn muốn chết, ngày 15/11 này chính là kỷ niệm ngày thành lập trường mà hiện tại thì đã là ngày 8, tức chỉ còn 7 ngày nữa, rất nhiều chuyện còn chưa làm xong, hiện tại mỗi ngày nàng đều bận rộn, mệt mỏi tới mức hộc máu, nếu không phải tu luyện công pháp làm cho thân thể trở nên khỏe khoắn dẻo dai, đoán chừng đã không còn trụ nỗi.
- Hiểu Di, đang bận à?!
Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, một trung niên tai to mặt lớn đi đến, một đôi mắt mê đắm nhìn Lâm Hiểu Di, nhìn đôi chân thon dài được phủ bởi một lớp quần bó sát, mỗi khi cữ động, bờ mông căng tròn hiện lên rõ mồn một, nhất là hai vú to tròn căng mịn, vừa nhìn đã khiến ta hám muốn cởi áo sơ mi của nàng ra mà đưa tay vào xoa bóp vài cái.
- A! Chủ nhiệm, ngài đến đây có việc gì?
Lâm Hiểu Di nhìn trung niên đi tới có chút khẩn trương, trong mắt lộ vẻ chán ghét, trung niên này là chủ nhiệm mới được điều tới, tên Chu Kim Đào hơn 40, vô cùng háo sắc, vừa tới đã với tay tới hai nữ lão sư, hiện tại hắn coi trọng Lâm Hiểu Di, mỗi ngày không có việc gì thì mượn cớ đi vào phòng làm việc của nàng ý đồ mò mẩm, đôi mắt mê đắm cơ hồ lúc nào cũng đặt trên người nàng.
- Hiểu Di yêu dấu tối nay có rảnh không, tôi muốn mời cô ăn một bữa cơm, chúng ta thảo luận một chút chuyện kỷ niệm ngày thành lập trường, cô cũng biết đo, lần này lãnh đạo trường rất coi trọng.
Chu Kim Đào vừa nói, một bên ánh mắt nhìn qua nhìn lại trước ngực của Lâm Hiểu Di, vẻ mặt dâm tiện háo sắc vô cùng, trong miệng liên tục nuốt nước miếng, trong lòng thầm nghĩ, nếu có thể nhất định phải đè Lâm Hiểu Di lên trên giường rồi từng bước từng bước ngoạm hai vú của nàng, nữ nhân tuổi này phong vận thành thục nhất, nếu được xoa nắn thì sung sướng biết mấy.
- Chu chủ nhiệm, có chuyện gì thì chúng ta nên thảo luận với mọi người trong phòng làm việc, cần gì ra ngoài ăn cơm!
Lâm Hiểu Di cự tuyệt, vừa nhìn bộ dáng của lão đã biết lão đang có tâm tư gì rồi.
- Cái này, Hiểu Di, em cũng biết những lão sư trong hệ luôn có ý kiến với tôi, không phục chủ nhiệm mới như tôi, cả đám đều ước gì tôi làm sai, chỉ có cô không giống, cho nên tôi muốn chúng ta lặng lẽ thương lượng làm việc thật tốt, sau đó cho mọi người một kinh hỉ thật lớn. Đến lúc đó, mọi việc hoàn thành tốt đẹp đều nhờ công lao của hai ta, mọi người sẽ chấp nhận tôi, còn cô sẽ được ghi nhận công lao, cô thấy đúng không? Quyết định như vậy nha, tôi nay, phòng số chín Vương Triều Hội Sở.
Chu Kim Đào cười nói, nói xong lập tức xoay người rời đi, cũng không quản Lâm Hiểu Di có đáp ứng hay không.
- Chu chủ nhiệm, buổi tối tôi có việc không đi được. Ông có chuyện gì trực tiếp nói ở đây đi, không cần đi ra ngoài, nếu bị người thấy thì sẽ không ổn!
Lâm Hiểu Di lạnh lùng nói để sắc mặt Chu chủ nhiệm đang muốn đi lạnh xuống, rất khó coi.
- Lâm lão sư, cô như vậy không đúng, không làm theo lời tôi thì tương lai cô không tốt đâu!
Sắc mặt Chu Kim Đào rất khó coi uy hiếp Lâm Hiểu Di, Lâm Hiểu Di dám không nể mặt, đổi lại người khác đã sớm hấp tấp đáp ứng rồi.