Sống Cùng Biểu Tỷ (Dịch Fulll)

Chương 617 - Chương 622: Giết (1)

 Chương 622: Giết (1) Chương 622: Giết (1) Chương 622: Giết (1)

-

- Không nên ép tao, nếu không mày sẽ chết rất khó coi.

Tần Thiên lạnh lùng nói.

- Hừ! Ép mày thì như thế nào, ba mày không phải nam nhân, mẹ mày là kỹ nữ, mày là tạp chủng, như thế nào, tao ép mày đấy, mày có thể làm gì tao, có bản lãnh giết tao.

Tần Long chửi ầm lên.

- Hưu!

Hắn vừa dứt lời, trong nháy mắt chiến kiếm Tần Thiên đã xuất vỏ, một đạo quang mang chém đầu hắn thành hai nửa, Tần Long chết mà không kịp kêu thảm, kết giới nháy mắt tan vỡ, mọi người hiện ra trước mặt Tần Thiên.

- Thiếu gia!

Đám hộ vệ nhìn thấy thi thể Tần Long trên mặt đất lại nhìn thấy Tần Thiên đang cầm chiến kiếm nhỏ máu, cả đám u mê, Tần Thiên lại dám giết Tần Long.

Phạm Kiến và Tiểu Mỹ cũng u mê, Tần Thiên lại giết người.

Cũng vào lúc này, trong một gian mật thất tại Tần gia, một lão ẩu mặt đầy nếp nhăn mạnh mẽ mở mắt, bắn ra một đạo hàn quang.

- Người nào giết Long nhi?!

Giọng nói lão ẩu lạnh như băng khiến cả mật thất cũng hơi chấn động giống như động đất.

- Dám giết tôn nhi của ta, muốn chết!

Lão ẩu cực kỳ tức giận, trực tiếp đứng lên đi ra ngoài.

Tần Thiên bên này.

Đám hộ vệ phục hồi tinh thần nhìn Tần Thiên, cả đám giết tới, Tần Thiên giết Tần Long, bọn họ phải giết Tần Thiên cầm đầu hắn khai báo, nếu không họ cũng sẽ chết, hộ vệ què chân nhanh chóng gọi điện thoại ra ngoài tìm trưởng lão Tần gia ở Quang Châu để hắn tới giết Tần Thiên, Tần Thiên phải chết, nếu không bọn hắn không thể báo cáo lại với cấp trên.

- Phế vật, chết đi!

Tần Thiên cười lạnh một tiếng rồi huy động chiến kiếm giết tới đám hộ vệ, tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, không cần quá lâu, toàn bộ đã bị Tần Thiên chém giết, máu tươi đầy đất, tràng diện cực kỳ tàn nhẫn, duy chỉ còn tên hộ vệ què chân không bị chết, nhưng nhìn đồng bạn lần lượt ngã xuống, hắn cũng bị dọa đái trong quần rồi.

- Mày... Mày giết Tần thiếu gia, mày nhất định phải chết!

Hộ vệ chỉ Tần Thiên, run rẩy nói.

- Hừ! Trở về nói cho lão thái bà kia biết, có chiêu gì thì cứ xuất ra, tao tiếp hết!

Tần Thiên lạnh lùng nói, sau đó thu chiến kiếm lại nhìn về phía bên này.

Giờ phút này, Phạm Kiến và Tiểu Mỹ sợ choáng váng, thi thể và máu tươi trên mặt đất để họ hoảng sợ, liên tục dụi mắt mong rằng mình nhìn lầm nhưng đáng tiếc đây là sự thật.

- Tần Thiên, cậu chạy mau, cậu giết người, chạy mau, tôi sẽ không nói ra đâu.

Phạm Kiến vội nói.

- Không có chuyện gì, không cần chạy, tôi sẽ không sao đâu, đi thôi, chúng ta trở về.

Tần Thiên tùy ý cười nói, sau đó đi ra ngoài hẻm, Hàn Thi Vũ và Triệu Chỉ Vân vội đuổi theo, hai người Phạm Kiến thấy vậy cũng đành cất bước.

Đoàn người còn chưa đi ra hẻm nhỏ miệng, một tiếng quát lớn cùng một cổ uy áp cường đại từ trên trời giáng xuống.

- Tiểu tử, ngươi dám giết Tam công tử, chết đi!

Một lão giả vọt xuống đánh tới Tần Thiên, năng lượng khổng lồ cơ hồ bao phủ hắn.

- Uống!

Tần Thiên chợt quát lớn, nháy mắt đem thực lực lên tới Tứ tinh ngủ giai, huyết vụ tràn ngập cả người, sát khí ngập trời.

- Đi!

Tần Thiên quát to một tiếng, cự chưởng đỏ như máu xuất ra.

- Oanh!

Tiếng nổ mạnh vang lên, phòng ốc hai bên đường nháy mắt sụp đổ, Triệu Chỉ Vân mang theo đám người Phạm Kiến tránh về phía sau để khỏi bị thương.

- Tiểu tử, ngươi lại dám giết Tam thiếu gia nhà ta, hôm nay ngươi đừng hòng sống sót.

Một lão giả y phục trắng đứng trước mặt Tần Thiên phẫn nộ quát, hắn cũng không có nóng lòng xuất thủ mà chỉ âm thầm quan sát Tần Thiên, bởi vì cả người Tần Thiên bị huyết vụ bao phủ, sát khí ngập trời, quá mức kinh khủng, thực lực Tứ tinh ngủ giai chỉ thấp hơn mình một cảnh giới, mới vừa rồi còn xuất ra một chưởng bất phân cao thấp, cho nên lão giả không dám tùy tiện xuất thủ, tránh lật thuyền trong mương.

Lúc trước, tin tức Phong gia Lục tử chết thảm trong tay Tần Thiên cũng đã đến tay, nên hắn lúc này vô cùng đề phòng.

- Hừ! Tên ngu ngốc kia dám vũ nhục cha mẹ ta, kết cục hắn đã được định sẵn, bớt sàm ngôn đi, để lão tử xem ngươi có thực lực giết ta không!

Tần Thiên cười lạnh nói, bộ dạng không để đối phương vào mắt.

- Hừ! Vậy ngươi chết đi!

Lão giả giận dữ quát lớn, nháy mắt giết tới Tần Thiên.

- Hưu!

Tần Thiên đánh tới, đao mang đỏ như máu cực kì kinh khủng phóng xuất ra ngoài.

Lão giả vừa nhìn, sắc mặt đại biến, không nghĩ tới công kích của Tần Thiên lại sắc bén như thế, hắn nhanh chóng ngừng công kích nhảy qua một bên tránh né!

- Oanh!

Một tiếng vang thật lớn, bụi mù cuồn cuộn, một tòa nhà sụp đổ, may mắn là không ai ở trong, nếu không chỉ sợ đã có người thiệt mạng.

Lão giả lấy một cái khóa màu bạch ngân ra cầm vào tay, hắn vận chuyển năng lượng truyền vào cho ngân khóa để nó bộc phát lưu quang chói mắt.

Lão giả lao đến, ngân khóa đập xuống đầu Tần Thiên.

- Hừ, ngăn lại cho ta!

Tần Thiên hét lớn, chiến kiếm nghênh đón.

Thình thịch!

Trong nháy mắt, ngân khóa bị chiến kiếm chặt đứt thành hai đoạn.

- Tinh xích biển sâu của ta!

Lão giả thấy vũ khí của mình bị kiếm mẻ của Tần Thiên chém đứt, cực kỳ đau lòng, ngân khóa này hắn phải tốn rất nhiều công phu thu thập tài liệu rồi luyện chế gần mười năm mới thành, bình thường vô cùng chắc chắn, không ngờ lại bị kiếm mẻ của Tần Thiên chém đứt, thanh kiếm trong tay hắn là gì mà sắc bén như vậy.

- Chết đi!

Tần Thiên quát lớn giết tới lão giả, lão giả vừa nhìn đã thu hồi vũ khí, hai tay nhanh chóng đánh ra một pháp quyết, một đầu Mãnh Hổ xuất hiện rống lên lao tới cắn xé Tần Thiên.

Oanh!

Tần Thiên không kịp đề phòng, bị mãnh mổ vồ trúng văng ra ngoài. Nặng nề đụng vào vách tường sau lưng, thân thể đau đớn, bất quá không có thương tổn nghiêm trọng.

- Đi tìm chết!

Giờ phút này, phía sau lão giả xuất hiện hư ảnh một con Bạch hổ khổng lồ, Bạch hổ vừa hiện thân đã lao tới Tần Thiên.

- Muốn chết!

Tần Thiên bay lên cao, lực lượng toàn thân tập trung vào chiến kiếm mà chém xuống.

Lão giả thấy thế cũng tập trung toàn bộ lực lượng vào Bạch hổ lao lên.

- Rống!

- Oanh!

Tiếng nổ tung vang vọng, chiến kiếm khổng lồ oanh kích lên thân Bạch Hổ, hai bên ai cũng không chiếm được tiện nghi, cả hai rối rít ngã bay ra ngoài, năng lượng Phong Bạo phá tan y phục của hai người thành từng mảnh.

Tần Thiên không ngờ lão gia hỏa này khó ứng phó như thế, mình đã xuất toàn lực ra mà vẫn không tí tiện nghi nào, xem ra phải nghĩ cách khác.

Lão giả cũng không nghĩ tới thực lực Tần Thiên thấp hơn nhưng có thể cùng mình liều mạng, tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp, nơi này không phải đế đô, không phải địa bàn của hắn, phải tốc chiến tốc thắng, đánh không lại thì phải lập tức rời đi, bởi vì đây thuộc về thế lực Côn Lôn Tiên Cung, Tần Thiên còn là người họ nữa, mà chủ nhân tương lai của Côn Lôn Tiên Cung - Tiêu Du là vị hôn thê của hắn, thực lực của Tiêu Du hiện tại không phải hắn có thể chọc vào.

Bình Luận (0)
Comment