-
Một đạo kiếm quang màu đỏ rất lớn trong nháy mắt từ chiến kiếm trong tay Tần Thiên bay ra, hung hăng chém vào đầu xe. Tài xế bên trong ngây người, còn không kịp phản ứng thì nháy mắt chiếc xe đã bị chém thành hai nửa. Trong nháy mắt nổ tung, bay qua hai bên, đập toàn bộ ghế ngồi xung quanh nát bấy. Nhưng cũng may không có ai bị thương.
Tần Thiên nhìn sát thủ chết, cũng không hề buông lỏng cảnh giác. Hắn vẫn cầm chiến kiếm trong tay đứng đó, bởi vì giờ phút này hắn đã đã nhận ra xung quanh có số lượng lớn sát thủ. Toàn bộ chúng đều đang đến bên này. Có nhiều chỗ đã chiến đấu, đó đều là những người bảo vệ ẩn núp trong bóng tối ra tay giúp Tần Thiên.
Thình thịch!
Một tiếng vang thật lớn vang lên, trong nháy mắt, một đầu đạn được bắn ra từ nóc nhà bay về phía Tần Thiên. Tốc độ nhanh tới cực điểm, cơ hồ trong nháy mắt đã vọt tới trước mặt hắn.
Tốc độ Tần Thiên cũng không chậm, trong nháy mắt đã lắc mình tránh đi. Đầu đạn liền bắn xuống mặt đất, trực tiếp bắn mặt sàn xi măng ra một rãnh to sâu mười ly.
- Muốn chết!
Tần Thiên lắc mình tránh thoát rồi công kích đối phương, trong tay mạnh mẽ xuất hiện một cây chủy thủy rồi bắn về phía nóc nhà. Tốc độ kia thậm chí còn nhanh hơn viên đạn. Tên bắn súng thấy phát đầu không trúng, đang chuẩn bị xuất thủ lần thứ hai thì từ kính nhòm thấy có một thanh dao găm đang bay về phía mình. Hắn ta muốn tránh nhưng đáng tiếc đã không còn kịp.
Hưu!
Phát!
Đầu tên bắn tỉa trực tiếp nở hoa, cả người từ cao ốc hơn bốn mươi tầng rơi xuống và đập vào trên mặt xe phía dưới, thi thể của hắn rớt nát hết người.
Giờ phút này, tất cả mọi người đều ngây ngẩn, đang làm gì vậy? Đóng phim sao, hiệu ứng thật chân thật thế.
- Không đúng nha, đang giết người đó, giết người rồi!
Rất nhiều người nghị luận, có ít người phát hiện đây là thật, lập tức rối rít tránh thoát.
- Tần Thiên!
Lâm Hiểu Di hướng về phía Tần Thiên hô to, rất khẩn trương lo lắng.
- Không được qua đây, các em ở yên đấy. Các Trưởng lão còn có sát thủ Bách Hoa Tông. Các ngươi không cần ra tay, bảo vệ nữ nhân của ta cho tốt là được rồi. Những lâu la kia ta sẽ giải quyết!
Tần Thiên hô lớn, những người bảo vệ đang đánh nhau lập tức hiện ra bên người các cô gái. Bọn họ gắt gao bảo vệ ba nàng, một giọt nước cũng không lọt.
Cùng lúc đó, những sát thủ kia cũng đi ra. Tất cả đều mặc đồ đen, dĩ nhiên đều đang giả dạng, nữ có nam có, người Hoa có, người Mỹ có mà Nhật Bản cũng có. Đứng ngoài sáng hơn mười người, chỗ tối hai ba mươi người. Số lượng có thể nói nhiều vô số, mọi người nghe đến mười tỷ Đôla thì như điên như dại đến chém giết Tần Thiên.
- Sách sách, đều đến tìm chết thôi. Chúng bây mau ra hết đi, đừng như rùa rụt cổ thế, không biết còn nghĩ đám tổ tong các ngươi là Vương Bát đâu. Cùng lên hết đi, để tao chém chết hết. Tao còn muốn ăn cơm!
Tần Thiên hai tay khoanh trước ngực, nhìn mấy tên sát thủ trước mặt nói. Biểu cảm không chút nào để chúng vào trong mắt.
Lời này vừa ra, những sát thủ ẩn núp khó chịu. Tần Thiên lại dám mắng tổ tông bọn họ. Sao có thể chấp nhận được. Một tên ninja Nhật Bản núp cách đó không xa Tần Thiên xuất thủ, katana hung hăng chém tới.
- Hừ! Chờ ngươi đã lâu rồi!
Tần Thiên cười lạnh một tiếng, đứng nguyên tại chỗ không hề động đây. Ngay cả chân cũng không động một tấc. Bàn tay to vung mạnh lên, một cây chủy thủ từ trong tay đột nhiên bắn ra, ghim giữa đầu ninja.
Thình thịch!
Đầu hắn nổ tung nát bấy.
Tần Thiên khẽ vẫy tay ra sau, di chuyển bước chân. Một tay hắn nhận lấy thanh katana của tên ninja kia rồi xoay người vung mạnh.
Hưu!
- A!
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, một tên ninja núp trong tối bị chém chết.
Cùng lúc đó, một mặt khác, một tên Nhật Bản khác ra tay, hắn bắn hai phi đao về phía Tần Thiên.
- Đi!
Tần Thiên đưa đao chặn hai phi đao, chúng bị bắn bay ra ngoài, vừa lúc văng về phía hai sát thủ ở ngoài sáng đang vây xem. Hai người kia còn chưa phục hồi tinh thần đã chết bất đắc kỳ tử, chết rất thảm.
Các cô gái ở phía xa nhìn bên cạnh Tần Thiên không ngừng xuất hiện sát thủ thì lo lắng muốn chết. Này thật quá nguy hiểm, địch trong tối ta ngoài sáng, nếu không để tâm mà bị cắt một đao thì thảm.
Nhưng Tần Thiên không hề lo lắng. Những người này chỉ cần có hơi thở năng lượng dao động thì sao có thể chạy khỏi truy xét của hắn.
Tần Thiên cầm katana trong tay, cả người giống như ảo ảnh giết hết những sát thủ trong tối. Tất cả đều là ninja Nhật Bản. Mấy tên tiểu tử này thích núp trong tối đả thương người, giống như chó cụp đuôi. À, không đúng, chó còn tốt hơn bọn chúng. Nói bọn chúng là chó thì sỉ nhục chó rồi.
Hưu hưu!
Theo Tần Thiên không ngừng xuất thủ, những ninja Nhật Bản núp trong tối đều bị giết hết. Đất đầy thi thể, hơn mười cái xác. Những tên này đều là người đã giết hơn trăm người nhưng khi gặp được Tần Thiên thì chỉ có chết. Đối với Tần Thiên, thực lực của họ quá cặn bả.
Leng keng!
Tần Thiên ném katana xuống đất, một lần nữa khôi phục bộ dáng không quan tâm, coi thường tất cả mọi người.
- Đến đây đi, cũng lên đây đi. Đừng nhìn nữa, tao không phải cha chúng bây, nhìn nữa cũng sẽ không cho chúng bây tiền mua kẹo ăn đâu.
Tần Thiên nhìn đám sát thủ khiêu khích, giơ ngón giữa hướng đám người.
- Hừ! Tiểu tử, vậy mày chết đi!
Một đại hán có cánh tay hơn thước lao đến Tần Thiên, cầm trong tay một cây bùa rất lớn, gân xanh cả người nổi lên. Cơ bắp trên cánh tay giống như có rất nhiều con thỏ nhỏ chạy quanh, rất kinh khủng.
Nhưng cho dù có kinh khủng thế nào thì đối với Tần Thiên, kia cũng chỉ là đồ bỏ đi, hắn không thèm nhìn đến, khi thấy đại hán giết đến trước mặt mình thì tùy ý hô to, đồng chuy nặng nề đập vào đầu đầu mình mà hắn cũng không thèm né.
- Tần Thiên!
Ba nàng cùng kinh hoảng kêu to. Tần Thiên sao lại không tránh, đây không phải thuần túy tìm chết.
Đại hán cũng kích động muốn chết, Tần Thiên vậy mà không né. Vậy chỉ có một con đường chết thôi. Đồng chuy hắn ta cầm nặng hơn trăm cân, cộng thêm lực đập thì cũng phải hơn ngàn cân. Tần Thiên không tránh, vậy cũng chỉ có chết thôi.
Không ngờ mười tỷ Đô dễ lấy quá. Đại hán nghĩ thế mà không khỏi bật cười.