- Tốt, cám ơn vị bạn học này.
Tần Thiên nhìn La Hi, trong lòng thầm hô, tiểu hài tử hiện tại trổ mã thật nhanh.
- Tốt lắm, mọi người cứ tiếp tục học tập.
Tần Thiên nhìn cả lớp nói, ngay sau đó dẫn Tống Thiến đến chỗ ngồi của nàng.
- Hừ!
Tống Thiến nhìn Tần Thiên hừ lạnh một tiếng, gục ở trên bàn không để ý tới Tần Thiên, bắt đầu ngủ.
- Không cho ngủ, học hành thật chăm chỉ cho tôi.
Tần Thiên ngăn cản Tống Thiến, để cho nàng chăm chú học tập.
- Tôi mới không cần, đi học có ích lợi gì, tôi có nhiều tiền như vậy, tôi còn học sách cái gì, không học, anh muốn học thì một mình anh đi học đi!
Tống Thiến trực tiếp từ chối, cô nàng quả thật căm thù sách giáo khoa đến tận xương tuỷ.
- Khụ khụ, bạn học Tống Thiến, không phải cô muốn tôi đánh mông cô mới chịu học hành tử tế sao.
Tần Thiên không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là lần nữa uy hiếp Tống Thiến, hắn không có biện pháp, luôn uy hiếp người cũng cảm thấy nhàm chán.
- Anh... Anh khi dễ người!
Tống Thiến nhìn Tần Thiên, nước mắt lưng tròng, nước mắt cũng muốn chảy xuống, bộ dáng nhìn qua cực kỳ đáng thương.
- Đúng vậy, tôi khi dễ cô thì như thế nào, khóc cũng vô dụng, biết điều một chút thì chăm chỉ học hành cho tôi, tất cả mọi người không có chuyện gì, nếu không, tôi sẽ cho cô có việc!
Tần Thiên nhìn Tống Thiến, làm ra bộ dáng lưu manh, rất là lớn lối.
- Ô ô... Mụ mụ, có người khi dễ con, ba ba cũng không cần con, Kiều Hi tỷ tỷ cũng không cần tôi, lưu lại tên lưu manh ở chỗ này khi dễ tôi, ô ô ô... Tôi thật đáng thương!
Tống Thiến khóc to, không ít người cũng nhìn qua.
Tần Thiên nhìn Tống Thiến chảy nước mắt ào ào mà không có chút đồng tình, ngược lại nhìn Tống Thiến lạnh lùng nói:
- Cô hiện tại cảm thấy ủy khuất sao, cô không suy nghĩ trước kia cô khi dễ người ta thì người bị khi dễ đó sẽ có cảm giác gì; Biết tại sao tôi khi dễ cô không, bởi vì cô không có bản lãnh, cô có bản lãnh thì chăm chỉ học thật giỏi cho tôi, làm ra một phen thành tích, đến lúc đó tôi sẽ mặc sức cho cô khi dễ, cô muốn thế nào thì cứ như vậy, chớ khóc nhè ở trước mặt tôi, tôi sẽ không đồng tình cô, sẽ không đồng tình một phế nhân bất học vô thuật, chỉ biết cậy vào uy thế của gia tộc mà khi dễ người, nếu mụ mụ cô trên trời có linh thiên gặp cô hiện tại như thế này, bà ấy sẽ hối hận vì đã sinh ra cô.
Tần Thiên nói những lời này rất ngoan độc, trực tiếp kích thích nội tâm Tống Thiến, cô mặc dù vô cùng điêu ngoa, nhưng là tự ái cực mạnh, nội tâm rất hiếu thắng, trong mắt Tần Thiên lộ ra khinh bỉ đã đánh thẳng vào lòng tự trọng của cô nàng.
- Hừ! Tên hèn mọn chết tiệt, đây là anh nói đó, anh chờ đó cho tôi, bổn tiểu thư sẽ làm cho anh xem một chút bổn tiểu thư có phải phế nhân hay không, đến lúc đó bổn tiểu thư nhất định khiến anh khóc lóc cầu xin tha thứ!
Tống Thiến xoa xoa nước mắt nhìn Tần Thiên cả giận nói.
- Hừ! Tôi chờ xem, đã nói thì đừng đổi ý mắc công mất mặt, mọi người trong lớp cũng nghe cho kỹ, đây là tự Tống Thiến nói ra, nếu cô ấy làm không được, sau này mọi người cứ nhìn cô ấy như một phế nhân!
Tần Thiên nhìn mọi người xung quanh phòng học, trong lòng âm thầm mừng rỡ, cô nàng này bị kế khích tướng của mình kích động, xem ra cuộc sống sau này không còn quá khổ cực rồi.
- Hừ!
Tống Thiến hừ lạnh một tiếng, ngay sau đó không hề nữa để ý tới Tần Thiên, lấy sách ra đọc.
Không nhìn còn tốt, vừa nhìn thì Tống Thiến đã choáng váng đầu, trong lòng âm thầm hối hận, mình vừa rồi làm sao đáp ứng, bất quá Tần Thiên nói ác như vậy rồi, mình tuyệt đối không thể nhận thua.
- Hừ! Không phải đi học thôi sao, bổn tiểu thư cũng không tin với sự thông minh tài trí của mình mà bổn tiểu thư lại học không được!
Tống Thiến thầm nghĩ trong lòng, mạnh mẽ buộc mình tiếp tục đọc sách, Tần Thiên nhìn bộ dáng của Tống Thiến, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười, ngay sau đó lấy điện thoại di động ra chơi tiếp. ...
Rất nhanh, khóa học sớm đã tan, sau giờ học, có bốn năm học sinh đang đi về phía lớp này, cầm đầu là một học sinh nhuộm tóc đỏ, trang phục vô cùng sặc sỡ, nhìn qua thật giống như đang đi chơi chứ không phải đi học, mà phía sau người này cũng có năm sáu người, nhìn qua đã thấy không giống học sinh giỏi.
- Thiến Thiến, em rốt cục cũng đi đi học rồi, anh nghe nói em vừa gặp phải ám sát, làm anh sợ muốn chết, lo lắng từ sáng tới giờ, vừa tan học đã chạy tới đây, em không sao chớ?
Tóc đỏ kia nhanh chóng đi tới trước mặt, Tống Thiến thấy tên tóc đỏ đi tới, trên mặt lộ ra vẻ không vui.
Thanh niên tóc đỏ tên là Phó Càn, là một phú nhị đại, một mực theo đuổi Tống Thiến, quấn quít chặt lấy hơn mấy tháng, nhưng Tống Thiến đối với hắn hoàn toàn không có bất kỳ hứng thú gì, thấy hắn đã muốn ói.
- Tôi không sao, cậu có thể lăn, tôi muốn đi học!
Tống Thiến lạnh lùng nói, trực tiếp cầm lấy sách đọc.
- Hắc hắc, Thiến Thiến không nên lãnh đạm với anh như vậy, em hiểu tâm ý của anh mà.
Phó Càn nhìn Tống Thiến, chẳng biết xấu hổ mà nói.
- Cậu bạn học này, không nghe thấy tiểu thư của tôi nói sao, cô ấy muốn học bài, phiền cậu tránh ra, không nên ở chỗ này quấy rầy tiểu thư học tập.
Tần Thiên nhìn Phó Càn thản nhiên nói.
Phó Càn lúc này mới nhìn về phía Tần Thiên, vừa rồi cũng không chú ý Tần Thiên, chỉ nhìn Tống Thiến, bây giờ nhìn ra Tần Thiên lại ngồi ở bên người Tống Thiến, nhất thời không thoải mái.
- Hộ vệ chó chết, mày cho rằng mày là ai mà dám nói chuyện với tao như vậy, muốn chết à!
Phó Càn nhìn Tần Thiên khó chịu nói.